
ắng hắn vô sỉ, nhưng không làm gì được.
Chu Phú được voi đòi tiên, cầm bút ngọc trêu đùa vẽ nhẹ trước ngực Trì Nam, vẽ dọc xuống theo vòng eo mảnh khảnh, rồi thay đổi đầu bút, dùng một
đầu ngọc bút chống vào ngực Trì Nam, hô hấp của hắn càng dồn dập, chỉ
nghe hắn lại thì thầm bên tai Trì Nam:
"Hôm nay món nương tử thích nhất không mang ở trên người, tạm dùng cái này trước được không?"
Không đợi Trì Nam mở miệng, Chu Phú đã ngậm bút ngọc vào trong miệng vẽ vòng
tròn, sau đó trở lại chỗ lúc trước, mạnh mẽ đâm đi vào. . . . . .
"A ——" Trì Nam thét lên một tiếng: "Chu Phú, chàng thật khốn kiếp ——"
"Nương tử, thật thoải mái! Đúng, cứ như vậy, cứ như vậy, ta sắp chết, sắp chết."
Cả phòng mê loạn, nhiệt tình như lửa, thời gian thuộc về Trì Nam vẫn còn
tiếp tục. . . . Chỉ không biết, nàng có còn mệnh nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không.
——— —————— —————— ————————
Canh ba đã qua, Trì Nam nằm ở trên giường êm ngay cả nửa ngón tay cũng không muốn động.
Chu Phú trần truồng quỳ gối trước giường êm, hai ngón tay nắm lỗ tai của
mình, trên gương mặt đen nhẻm tràn đầy áy náy và lo lắng, hắn muốn tiến
lên dò xem tình huống của nương tử, lại sợ chọc cho nương tử khó chịu
hơn.
Thật ra thì lần này hắn đã rất khắc chế, ngày trước luôn làm đến khi trời gần sáng, hôm nay chỉ mới canh ba mà thôi, hơn nữa lực độ
cũng nhẹ hơn trước chút, nhưng vì sao nương tử vẫn tức giận chứ?
Phải biết, Chu Phú hắn không sợ trời không sợ đất, thiên hoàng lão tử đi
tới, hắn cũng tuyệt không sợ, nhưng chỉ sợ nương tử thôi, hắn luôn sợ
nàng mệt mỏi, sợ nàng khổ sở, sợ nàng bị thương, sợ nàng gấp gáp, sợ
nàng tức giận, càng sợ nàng về sau sẽ không để ý đến hắn nữa.
Chu Phú quỳ gối ngay thẳng một bên, nghĩ đi nghĩ lại, lông mày đen đặc liền tiu nghỉu xuống, cả khuôn mặt nhìn qua thật đáng thương.
Trì Nam nhìn bộ dáng của hắn, quả thật thở cũng không ra hơi, nếu như hiện tại
nàng có hơi sức, thật muốn liều mạng níu lấy lỗ tai của hắn, để hắn cũng nếm thử cảm giác đau đến không muốn sống.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nói!" Trì Nam yếu đuối mở miệng.
Chu Phú thấy nương tử rốt cuộc mở miệng nói chuyện, không còn lạnh lùng
nữa, ánh mắt như mũi châm nhọn cũng chịu theo dõi hắn rồi, vội vàng lên
tinh thần, đáp lời:
"Ta hiểu rõ sai lầm rồi, về sau không được
nương tử đồng ý, ta sẽ tuyệt không đụng nàng, dù đụng, cũng nhất định sẽ có tiết chế, sẽ không yêu cầu vô độ khiến nương tử cảm thấy mệt mỏi. Ta bảo đảm. . . . . ."
Từng chữ từng câu đều do lúc trước Xuân
Không dạy hắn nói, đến nay hắn vẫn nhớ, thấy mình nói không sai một chữ, nhưng nương tử thân yêu lại nhíu mày:
"Câm miệng!" Trì Nam khiển trách, hai mắt nhắm lại nhẫn nhịn nói: "Ai bảo ngươi nói mấy lời này chứ?"
Lời bảo đảm của hắn, Trì Nam đã nghe không dưới trăm lần rồi, nhưng có lần nào hắn làm được đâu?
Không được sự đồng ý của nàng thì không động vào à, đồ ba xạo!
Đụng cũng sẽ có tiết chế, quá xạo!
Tuyệt không yêu cầu vô độ, quả rất xạo!
Thật sự không hiểu nổi nương tử nói gì, chỉ thấy nàng nằm ở trên giường êm, vẻ giận dữ, Chu Phú lập tức lòng như lửa đốt nói:
"Không nói lời này, vậy nói gì? Nương tử nàng dạy cho ta đi, nàng dạy cho ta, ta sẽ nói đúng, bảo đảm một chữ cũng không sai."
". . . . . ."
Trì Nam thở ra một hơi, tức giận vô ích, nên không có ý định tốn nhiều
miệng lưỡi với hắn nữa, mà khàn cổ họng hỏi: "Hôm nay vì sao chàng xông
vào hoàng cung?"
"Vì gặp nàng." Chu Phú đàng hoàng nói.
". . . . . . Vậy vì sao phải xông vào, phái người tới truyền lời cho ta
không phải được rồi sao?" Trì Nam nhớ nàng đã tự mình an bài gã sai vặt A Thu đi theo hắn nhưng lại không ngờ vẫn xảy ra chuyện như vậy.
Chu Phú trầm mặc chốc lát, ngón tay níu lấy lỗ tai không dám buông lỏng,
cũng không dám giấu giếm nương tử, vì vậy liền đàng hoàng nói:
"Bọn họ. . . . Nói ta là đồ chơi của nàng, còn nói nàng và ta là gặp dịp thì chơi, là nhân duyên ngắn ngủi. . . . Ta quýnh lên, liền xông vào. . . . . ."
Trì Nam khẽ mở hai mắt ra, không thể tưởng tượng nổi nói: "Chỉ vì vậy?"
Nàng dù thế nào cũng không nghĩ ra, hôm nay rơi vào kết quả như vậy, lại
chính là vì mấy câu lời ra tiếng vào của những người khác. . . . Bị ấy
ấy quá oan uổng.
"Ừ. . . . . ." Chu Phú lắp bắp, còn nói: "Vẫn
còn vì gặp nàng. Nương tử nàng không biết, nàng đã một tháng không để ý đến ta, mỗi ngày ta đều nhớ nàng, cũng không biết sống thế nào nữa."
Trì Nam nhìn thân thể cường tráng không nhúc nhích quỳ trên mặt đất, hai
đầu gối khép lại, eo thẳng tắp, không dám chậm trễ, lại nghe hắn nói lời này, cơn tức trong lòng mới tiêu chút.
"Được rồi."
Chu
Phú như được đại xá, trong lòng vui mừng, nhưng cũng không dám quá mức
càn rỡ, chỉ nhỏ giọng dò hỏi "Nương tử, nàng tha thứ cho ta à?"
". . . . . ." Trì Nam không muốn để ý hắn, vẫn nhắm mắt dưỡng thần.
Chu Phú hít sâu một hơi, tăng thêm can đảm, rồi mới đứng lên từ trên mặt
đất lạnh băng, rón ra rón rén đi tới bên cạnh nương tử ngồi xổm người
xuống, nhìn lông mi như cánh quạt của nàng khép chặt, sắc mặt tái nhợt,
nhất thời đau lòng không dứt, hắ