
được rồi. Mặc kệ là vì cái gì, hai huynh đệ ta có thể nói là người trên một con thuyền, tiểu nhị, mang rượu tới!"
Sài Thiều vung cánh tay hô lên, tiểu nhị đáp xong liền đến, dâng một bầu
rượu lên bàn, Sài Thiều không nói hai lời liền đổ nước trà trong ly của
hai người đi, tự rót mình một ly, uống trước để kính:
"Chúng ta cùng uống rượu, cùng mắng lão bà, sau này sẽ là huynh đệ, có chuyện gì, huynh đệ sẽ giống cho ngươi."
Nói xong Sài Thiều liền ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, Chu Phú lại chậm
chạp không nhúc nhích, Sài Thiều nhướng lông mày bên phải lên, Chu Phú
giải thích:
"Nương tử không cho ta uống rượu."
". . . . . ."
Sài Thiều nhìn khuôn mặt chất phác ngăm đen của Chu Phú, đột nhiên vỗ bàn nói:
"Tốt! Huynh đệ quả nhiên là đại trượng phu nói một không hai, nói không uống
cũng liền không uống, Sài Thiều bội phục. Đã như vậy, huynh đệ ta cũng
thực không dám đấu diếm rồi."
Chu Phú bị sự nghiêm chỉnh bất hắn
thình lình xảy ra nghiêm chỉnh sợ hết hồn, chỉ nghe hắn chợt than thở
khóc lóc diễn giải vô cùng tội nghiệp:
"Ta có một huynh đệ lâu
năm, mấy ngày trước đây bất hạnh chết không rõ ra sao, trong nhà loạn
hết, đáng thương cho tẩu tẩu mất phu, cô nhi quả mẫu, cuộc sống khó có
thể tiếp tục, ta có tâm giúp tẩu ấy một tay, lại. . . . . Ngươi cũng
biết tình trạng của ngu huynh gần đây, công chúa buồn ta vì hành vi
không ngay thẳng, đã không tiếp tế cho ta nữa, sức khỏe của ngu huynh
lại không tốt, muốn giúp tẩu tẩu nhưng không làm gì được."
Sài
Thiều nước mắt lưng tròng nhìn Chu Phú, ánh mắt chờ đợi, Chu Phú lại lắp bắp hỏi dưới ánh mắt nhìn soi mói giả nhân giả nghĩa này.
"Ngươi cần ta giúp?"
Sài Thiều vỗ bả vai Chu Phú, như là huynh đệ tốt, rồi giảng nghĩa khí: "Nếu như huynh đệ có thể cho ngu huynh mượn một nghìn lượng bạc giúp tẩu tẩu vượt qua cửa ải khó, ngu huynh nhất định không quên ân đức, ngày sau sẽ hết sức báo đáp."
"Ta không có nhiều tiền như vậy." Chu Phú nhìn bàn tay đặt trên vai hắn của Sài Thiều, đàng hoàng nói.
Sài Thiều lộ vẻ khó xử: "Vậy trên người ngươi có bao nhiêu?"
Chu Phú móc ra một thỏi bạc nhỏ: "Chỉ có nhiêu đây."
Sài Thiều tràn đầy chờ đợi, lại chỉ thấy một chút xíu tiền, hăng hái liền
mất hơn phân nửa, cầm lấy thỏi bạc nhỏ, còn oán giận nói:
"Ngươi nói một phò mã như ngươi, ra cửa sao chỉ đem chút tiền?"
Vừa lắc đầu, vừa nhét thỏi bạc vào hà bao của mình, còn tỏ vẻ rộng lượng nói:
"Nhưng mặc kệ bao nhiêu, đều là tâm ý của hiền đệ, ngu huynh phải đi tặng cho tẩu tẩu ngay. Cáo từ."
Nói xong, không đợi Chu Phú trả lời, liền phong lưu phóng khoáng nghênh ngang rời đi.
Chỉ để lại mình Chu Phú tại chỗ, đúng lúc này tiểu nhị ở quán trà xông tới: "Khách quan, ngài muốn. . . . Tính tiền?"
Chu Phú sờ sờ cái túi không còn gì, cười thành thật với tiểu nhị, đang buồn bã bí lối, thì A Thu liền ầm ầm ĩ ĩ tìm tới đây:
"Phò mã người thật là được, khiến ta đội mặt trời chạy khắp nơi, người thì ở đây uống trà ăn điểm tâm. . . . . ." Thật là quá đáng. A Thu nhìn cả
bàn bừa bãi, giận dữ thầm nghĩ: ăn uống mà không gọi ta, uổng công lo
cho ngươi.
Chu Phú thấy A Thu tựa như thấy được cứu tinh, ngây ngốc cười với y, A Thu lập tức có dự cảm xấu.
"Phiền toái hai vị khách quan tính tiền." Tiểu nhị của quán trà ở một bên cắn răng nghiến lợi nói.
". . . . . ."
A Thu nhìn vẻ mặt của phò mã, hai mắt nhắm lại, khóc không ra nước mắt.
Tại sao người bị thương luôn là y!
——— —————— —————— ————————-
Trở lại phủ công chúa thì đã đến giờ lên đèn.
Chu Phú tiến vào từ cửa sau lại cảm thấy hôm nay bên trong phủ thật không
giống như xưa, vì khắp nơi đèn dầu sáng rỡ, nhưng hắn cũng không quá để ý những thứ này, liền theo lệ trở về phòng.
Đi vào cổng vòm sau,
Chu Phú liền cảm thấy mình hoa mắt, trong phòng của hắn thậm chí có ánh
nến, đây là hình ảnh cả tháng qua chưa từng có.
Mang theo tâm
trạng kích động đẩy cửa vào nhìn, liền thấy nương tử thân yêu của hắn
đang ngồi ở trước bàn, tay nâng một quyển sách để xem, trên bàn bày năm
món ăn một món canh, cùng một chén cơm trắng lớn.
Thịt nướng
măng, cà tím nướng, tàu hủ ky cay, đậu tương dưa muối, khoai tây kho,
mọi thứ đều là món hắn thích ăn, còn có canh xương nấu bí đao. . . . Đối mặt bữa ăn tối phong phú bất ngờ, khiến Chu Phú kích động đến sắp nói
không ra lời.
Trì Nam để sách xuống, lạnh lùng liếc hắn một cái,
thấy ánh mắt hắn từ sau khi vào cửa thì chưa từng rời khỏi bàn thức ăn,
bất giác nhíu mày, hừ lạnh một tiếng.
Lúc này Chu Phú mới giấu đi bộ dáng tham ăn, ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh Trì Nam, cười nói:
"Nương tử nàng thật là quá hiền huệ. Cho ta hôn một cái đi."
". . . . . ." Trì Nam liếc hắn một cái, tâm trạng mới khá hơn chút: "Đi rửa mặt, rồi tới dùng cơm."
"Ừ, được."
Hiếm khi có thời gian ấm áp, Chu Phú thật không muốn lãng phí giây phút nào, hỏa tốc đi ra ngoài rửa mặt liền trở lại.
Trì Nam thấy hắn hiểu chuyện thế, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng ấm hơn, tự
mình múc một chén cơm đầy cho Chu Phú, còn săn sóc đưa đũa cho hắn như
một hiền thê.
Chu Phú cảm thấy ngọt ngào đến sắp thành mật, một ta