
ại tội không đáng
chết, không thể bởi vì một câu nói đắc tội công chúa, liền bị đánh chết
không minh bạch."
Liễu Điệp Chi khích bác thuận miệng giống như nàng cũng thấy quá trình Trì Nam xử trí mẫu thân nàng.
Chu Phú vui mừng: "Nương tử trở về phủ rồi à?"
Liễu Điệp Chi cắn môi dưới, khe khẽ gật đầu, càng dựa gần vào ngực Chu
Phú hơn, nhu nhược giống như không có xương nói: "Dạ, sau khi công chúa
trở về phủ, mẹ đã nói một câu, công chúa liền muốn giết bà ấy, Phú ca ca mau đi cứu mẹ ta đi."
"Chỉ nói. . . . . Một câu, nương tử liền muốn giết bà ta?" Chu Phú hơi
nghi ngờ, dù tính khí nương tử không tốt, nhưng biết rõ sai trái, sao
lại bởi vì câu nói đầu tiên liền muốn giết người đây?
Mang theo nghi ngờ, Chu Phú theo Liễu Điệp Chi đi đến phủ công chúa,
thấy mọi người vây ở bên ngoài phòng, bên trong lại không ngừng vang lên tiếng gào thét.
Chu Phú vạch đám người ra, mang theo Liễu Điệp Chi vào trong, thấy Lan
di bị trói gô, cái mông nhô cao, đang bị đánh mạnh từng gầy, mơ hồ thấy
được dấu hiệu trầy da sứt thịt.
"Nương!" Liễu Điệp Chi xông lên phía trước, dùng thân thể che trên lưng mẫu thân, không để cho cây gậy tiếp tục rơi xuống.
Hành hình bị cản, Tiểu Đỗ thi hình hết cách đành liếc nhìn công chúa của mình, chờ đợi chỉ thị kế tiếp.
Liễu Điệp Chi thấy cây gậy không rơi xuống nữa, con ngươi liền nhìn vòng về phía Trì Nam, làm bộ đáng thương bò đến trước mặt Trì Nam, mảnh mai
vô tội nói: "Công chúa điện hạ, tất cả đều là lỗi của nương, nhưng,
nhưng xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho bà ấy một con đường sống. Nếu
có kiếp sau, Điệp Chi nhất định làm trâu làm ngựa, báo đáp công chúa."
Trì Nam ngồi trên ghế thái sư ở hành lang xem hình, đột nhiên nhìn thấy
Chu Phú mang theo một mỹ nhân dịu dàng trở lại, đang không hiểu thì mỹ
nhân dịu dàng kia liền khóc lóc bò về phía nàng kể lể, giống như bị uất
ức rất lớn.
Quý Hỉ ma ma nhẹ giọng nhắc nhở ở bên tai Trì Nam: "Đây là nữ nhi của di nương phò mã, biểu muội của phò mã."
Trì Nam nhìn mỹ nhân quỳ gối trước mắt, bề ngoài vô cùng trong sáng, là
loại có thể khiến nam nhân trìu mến nhất, một đôi mắt đẹp ẩn tình long
lanh, thanh lệ động lòng người, ai có thể nghĩ tới một vị giai nhân
thanh khiết thế này lại giấu giếm quỷ kế, vẻ dữ dằn giữa hai lông mày
muốn che giấu cỡ nào cũng không giấu được.
"Mặc dù công chúa không chịu tha thứ tội lỗ mãng cho gia mẫu, nhưng là xin nể tình phò mã, Điệp Chi dập đầu với ngài."
Nói xong, biểu muội xinh đẹp liền thật sự dập đầu mấy cái với Trì Nam trước mặt mọi người.
Chu Phú thấy nàng ta như thế, không đành lòng, liền tiến lên đỡ, nhìn
cái trán ửng đỏ vì dập đầu của nàng ta, càng thêm băn khoăn, đỡ biểu
muội rồi nói với Trì Nam: "Nương tử, hay là bỏ đi. Dạy dỗ di nương là
phải nhưng đừng nên gây ra mạng người."
Điệp Chi núp ở trong khuỷu tay Chu Phú, âm thầm rũ mí mắt xuống, một
dòng nước mắt nói rơi là rơi, hàm răng khẽ cắn môi dưới, dáng vẻ điềm
đạm đáng yêu như vậy, chọc cho tất cả nam nhân ở đây đều nổi lên lòng
bảo vệ, đám người liền rối loạn tưng bừng.
Trì Nam xem hết ở đáy mắt, trong lòng cảm thấy buồn cười, sống lâu như
vậy, trong quan trường ngươi lừa ta gạt nàng đã thấy không ít, nhưng
khích bác ly gián giữa tiểu nữ nhân thì vẫn là lần đầu tiên gặp phải,
thú vị.
Nàng đứng lên từ trên ghế thái sư, không nhìn Chu Phú đang ôm giai nhân
trong ngực, không biến sắc đi quanh di nương bị đánh mấy vòng, lúc này
mới ngẩng đầu lên mỉm cười nói với biểu muội: "Được rồi, hôm nay nể tình biểu muội, liền tha bà ta."
Trì Nam hào phóng vậy liền nhấc lên một đợt sóng trong đám người, rất
nhiều nha hoàn mấy ngày nay bị uất ức không khỏi âm thầm dậm chân, phụ
nhân vô lễ phách lối như vậy, công chúa cũng chỉ đánh mấy cái coi như
xong, thật không hả giận.
"A, có thật không? Đa tạ đại ân của công chúa, Điệp Chi suốt đời khó
quên, công chúa có bất kỳ sai khiến, Điệp Chi nhất định. . . . . ."
Biểu muội Điệp Chi lộ ra khuôn mặt vui mừng, cảm tạ ân đức cửa Trì Nam,
đang muốn nói tiếp lại bị Trì Nam cắt đứt: "Sai khiến thì không có. Còn
phải làm phiền biểu muội, buông tướng công của bổn cung ra mới phải."
Nghe nương tử nói như vậy, Chu Phú mới đột nhiên ý thức được tư thế mập
mờ của mình và biểu muội, bị sợ đến lui về phía sau hai bước, cách xa
vòng tay dịu dàng.
Trên mặt biểu muội Điệp Chi lúng túng một hồi, nhưng lại rất nhanh giấu
đi, xoay người đỡ Lan diđang kêu rên không ngừng dậy, lúc muốn rời đi,
lại bị Trì Nam gọi lại: "Đợi chút, ngươi ngươi muốn dìu bà ta đi chỗ
nào?" Trì Nam khép đôi tay vào trong tay áo, ung dung hỏi.
Liễu Điệp Chi đè xuống sự khó chịu trong lòng, cố mỉm cười nói: "Gia mẫu vừa chịu phạt nặng, cần có một địa phương dưỡng thương, Nam Phong uyển. . . . . Không phải chỗ
Chúng ta nên đi, kính xin công chúa an bài nơi khác, Điệp Chi tất sẽ tuân lệnh.”
Nàng ta nói lời này vừa tố cáo sự ác độc của Trì Nam với Chu Phú, vừa uất ức cầu toàn hạ thấp tư thái, tỏ đủ vẻ dịu dàng.
Trì Nam nhếch khóe môi, không trả lời thẳng vấn đề của Liễu Điệp Chi, ngược lại vẫy tay với Quý Hỉ ma ma