
ể nhìn
xuyên qua lớp y phục của công chúa An Nhạc.
Nhìn xong bên này, hắn lại hướng tầm mắt về phía Trì Nam đứng sau công
chúa An Nhạc, hai mắt Công Tôn Cẩm đột nhiên sáng lên. Nếu nói vị cô
nương phía trước này là bông hoa tươi mát thì vị đứng phía sau kia, lại
là Không Cốc U Lan. Từ xưa đến nay, Công Tôn Cẩm hắn đều rất yêu hoa,
yêu nhất là hoa lan lạnh lùng cùng thoát tục. So đi tính lại, vẫn là vị
phía sau hợp với khẩu vị của hắn hơn, đương nhiên, người phía trước hắn
cũng không bỏ qua được.
"Cô nương có khí chất thanh cao, không giống với nữ tử bình thường, tại
hạ vừa gặp, liền thất hồn lạc phách..." Bốn chữ 'thất hồn lạc phách' vừa nói ra, tay heo của Công Tôn Cẩm liền đặt lên bả vai nhỏ xinh của Trì
Nam.
Trì Nam lạnh lùng nhìn bàn tay đang đặt trên vai, rồi nâng mắt nhìn cái
tên liều lĩnh này, còn chưa kịp hành động, thì 'bốp' một tiếng, tay heo
của Công Tôn Cẩm liền bị hoa đăng của tam công chúa đánh rớt.
Công Tôn Cẩm khẽ nhíu mày, che mu bàn tay, nhìn về phía sau, chỉ thấy
một đóa hoa mẫu đơn diễm lệ đang đứng tức giận, nhíu mày, hắn lập tức
cảm thấy sung sướng đến sắp ngất đi.
Đúng là trời cao khoản đãi, trong một đêm mà ban cho hắn đến ba vị tuyệt thế mỹ nhân. Vốn tưởng rằng tiểu thê tử của hắn đã mỹ lệ lắm rồi, nhưng so với ba vị này, vẫn là kém xa.
Nhưng cũng không sao, tiểu thê tử kia của hắn là do đương kim thừa tướng đưa đến trước cửa, hắn không thể cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt. Mà ba vị này, tuy không thể thú vào cửa, nhưng làm hồng nhan tri kỷ thì
cũng là một loại hưởng thụ.
"Ngươi là ai? Mà lại dám đùa bỡn 'con gái nhà lành' trước mặt mọi người, trong mắt ngươi còn có vương pháp nữa hay không?" Tam công chúa Khanh
Điệp tính cách mạnh mẽ, thuộc hạ cũng có vài gian hiệu buôn, xem như
cũng trải chuyện đời. Tuy đã từng thấy nhiều, nhưng vẫn chưa từng thấy
Trì Nam bị đùa giỡn trên đường như thế.
Tuy rất thích nhìn vẻ mặt cam chịu, bị khi dễ của Trì Nam, nhưng nam
nhân trước mặt này quả thật quá bỉ ổi. Tính cách chính trực trời sinh,
nàng quyết không để cho thứ rác rưởi này sỉ nhục tôn nghiêm của hoàng
gia. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
"Vị cô nương này thật cay quá." Tuy Công Tôn Cẩm rất yêu lan, nhưng cũng rất có hứng thú với đóa mẫu đơn kiều diễm, mạnh mẽ, theo thói quen,
bước đến bên cạnh Khanh Điệp, nhìn trái nhìn phải một lúc lâu, mới dời
tầm mắt lên mặt nàng.
"Hừ hừ." Khanh Điệp tức giận, hừ lạnh, nói: "Đúng là cay, hơn nữa còn là rất cay."
Nói xong liền giơ tay tặng cho hắn một cái tát, làm cho tâm tư đối
phương hoảng loạn, đầu óc choáng váng, che mặt. Công Tôn Cẩm nổi lên ác
tâm, một tay bắt lấy Trì Nam, một tay giữ chặt An Nhạc, rồi liếc mắt ra
hiệu cho đám người phía sau, ý bảo bắt Khanh Điệp lại. Sau đó, liền thay đổi sắc mặt, trực tiếp ra tay bắt người.
Nhưng chưa đi được hai bước, trước mắt Công Tôn Cẩm liền tối xầm, ba nam nhân trước mặt sừng sững như ba ngọn núi đang trừng mắt nhìn hắn, theo
bản năng, hắn liền bảo hộ 'con mồi', đề phòng những người này 'lai giả
bất thiện'(1), ra tay cướp người.
"Làm gì vậy? Các ngươi có biết ta là ai không? Dám chặn đường bản thế tử, chán sống rồi hả?"
Công Tôn Cẩm ỷ mình người đông thế mạnh, thân phận tôn quý, chủ động nói rõ, để đối phương biết khó mà lui.
Chu Phú và lục phò mã Mạc Kinh Hồng liếc nhau, rồi cùng vươn tay, dùng sức đoạt lại thê tử của mình.
Công Tôn Cẩm thấy miếng thịt béo đến miệng bay mất, há lại bỏ qua, hắn lập tức nổi giận:
"Cuồng đồ(2) to gan, xem ra bản thế tử không cho các ngươi chút dạy dỗ
thì các ngươi vẫn chưa biết Mã vương gia có mấy con mắt! Người đâu, lên
cho ta!"
Theo lệnh của hắn ta, bọn hạ nhân đi theo hắn ta ra phố tán gái đều đồng loạt xông lên. )d(đ)l(q)đ( Đám đông xung quanh, ồn ào xem náo nhiệt,
chỉ thấy bọn thuộc hạ của vị công tử nào đó đều bị Chu Phú cùng lục phò
mã hạ sạch, nên ném thì ném, nên đánh thì đánh, nên đá thì đá, chỉ một
lúc sau, đã bị xử lý gọn gàng.
Chu Phú và lục phò mã từng bước đến gần, thế tử nhà Công Tôn sợ đến mức
liên tục lùi về sau, vậy mà đái ra cả quần, cũng chẳng quan tâm, nói:
"Đừng, đừng đánh ta. Đều cho các ngươi, đều cho các ngươi hết."
"..." Chu Phú nổi giận: "Cho cái gì mà cho, đây vốn là nữ nhân của lão tử!"
Dưới sự hung bạo của Chu Phú, Công Tôn Cẩm liên tục gật đầu, dáng vẻ sợ sệt khiến người ta ghê tởm.
Tam công chúa Khanh Điệp vô cùng tức giận, đẩy tam phò mã đang giả vờ
bảo hộ mình ra, cúi người, nhặt lên một cây gỗ, ném về phía Công Tôn
Cẩm. Đánh đối phương đến kêu cha gọi mẹ vẫn cảm thấy không đủ, còn muốn
nhặt lên cục đá đập bể đầu hắn, nhưng bị Trì Nam ngăn cản.
"Thôi, dù sao thì hắn cũng là thế tử, đừng đùa chết người ta."
Lúc này, công chúa Khanh Điệp mới tức giận ném cục đá đi, quay về phía
Công Tôn Cẩm, mắng to: "Lần sau đừng để lão nương gặp lại nữa, nếu không thì mặc kệ ngươi có là thế tử hay không, sẽ trực tiếp đem người đi điện Long Dương để thiến!"
"..."
Điện Long Dương...Ba nam hai nữ vô cùng bội phục công chúa Khanh Điệp...
Đợi đến khi bọn họ đi hết, đám hạ nhân bị đánh thảm hại liền chạy