
chỉ làm cho các nàng cười duyên, …một lúc
sau Bôn nguyệt đem Tiểu hà đi nghỉ ngơi, chính là các nàng có việc muốn
nói, nàng mới trở lại, chợt nghe Băng nguyệt lên tiếng hỏi.
“Vương phi,vương gia hiện còn đang ở tại An dương, chuyện của chúng ta, sẽ làm như thế nào,?”
“Đại thọ của nãi nương qua rồi sao? “ Lục phù không đáp mà hỏi lại.
“Qua ba ngày rồi”
“Nếu qua rồi, chúng ta sẽ không đi nữa, có thể sai người mang lễ vật
tới, về sự việc kia…” Lục phù nở nụ cười “ Vô danh đang đi làm”
“Vô danh đi làm?”
Lục phù gật gật đầu, nở nụ cười.
Tình hình tai nạn đã xong, sẽ quay về kinh, lúc nầy kinh thành có
nhiều thay đổi bất ngờ, càng có mùi máu tanh…Đã tháng chín, trời đang
vào thu, hơi có chút mát mẻ, Lục phù đứng trong đình viện, cúi đầu suy
nghĩ sâu xa….
Nàng không tiếc lấy thân mình mạo hiểm, chính là bức Sở cảnh mộc lấy
tài năng của mình trong thời gian ngắn giải quyết tốt ôn dịch, với thủ
đoạn của hắn chỉ một trận ôn dịch như thế nào lại cần một thời gian lâu
như vậy?
Hắn là cố ý kéo dài thời gian, trong lúc ở An dương , nàng đột nhiên
hiểu ra, cũng âm thầm kinh hãi, hắn như thế không tiếc lợi dụng dân chạy nạn để kéo dài thời gian, không để ý có thể ảnh hưởng đến hàng vạn mạng người…
Kinh thành sẽ phát sinh những biến hoá không tưởng gì…Khẳng định sẽ là những biến hóa làm rung chuyển trời đất..
Lương cứu tế chậm chạp không đến, ở trên đường bị đổ, hắn trong tay
có binh quyền, cũng không nghe thấy không hỏi, không điều binh để hổ
trợ, chỉ có thể chứng minh, hắn còn không muốn quay về kinh…Việc hắn kéo dài thời gian càng chứng tỏ tình huống ở kinh thành ngày càng nguy cấp, mặc kệ là hắn bàng quang hay là có tâm tư khác, lúc nầy hắn nghĩ không
muốn quay về, không muốn bị cuốn vào trong vòng lốc xoáy….Hoặc là hắn
đang chờ xem biến hoá…
Mà nàng….sẽ cố tình muốn bức hắn quay về kinh, ….trong cảnh đoạt vị
phong ba, kéo dài càng lâu, bị thương càng nặng, Sở gia là nhân tố tối
trọng yếu, sao hắn có thể vắng mặt…Nhìn bóng cây lay động, Lục phù cười
lạnh…
Kế hoạch của nàng hoàn mỹ không tỳ vết, đầu tiên là lên sai kiệu hoa, đem Vân uyển phù cuốn vào, kiềm chế Sở cảnh mộc, rồi sau đó lợi dụng
Quang vinh vương cùng lời đồn đãi nhãm về nàng bị thất sủng, làm cho Sở
cảnh mộc sinh ra áy náy, ….Nếu nàng một mình mạo hiểm, hắn chắc chắn sẽ
đến cứu giúp….
Đây mới là động cơ làm nàng ra khỏi thành, sau khi ra khỏi thành mới
phát hiện tình trạng của dân chạy nạn quá đáng thương ghê người, lòng
của nàng nảy ra thương cảm, bảy ngày liên tiếp, nàng đã quên mục đích
lúc đầu của mình, tận tâm an ủi những con người lam lũ đói khát, làm cho nàng tạm thời quên đi ước nguyện ban đấu….
Cho tới khi thấy Sở cảnh mộc, nàng mới giật mình nhớ lại…
Vân gia, Sở gia, Hàn gia, Tấn vương….tất cả đều quyền bá một phương,
nàng lại không có quyền thế, việc duy nhất có thể làm, chính làm đem tất cả bọn họ toàn bộ đẩy vào cơn lốc xoáy tranh đoạt vị nầy, ..mặc cho bọn họ tự chém giết lẫn nhau, tự bị diệt vong….
Bốn nhà nầy, một cái nàng cũng không tha…
Sắc lạnh trong mắt Lục phù dần dần dày đặc, như bức hàn băng…ở trong
bóng đêm như phát ra hàn quang, ….yêu tà cười trong đêm làm cho chim
chóc đều kinh sợ bay đi hết, đập cánh ba ba rung đông, lưu lại chỉ còn
hai cái lông chim màu xanh, bay phiêu lãng ở không trung, càng lộ ra vẻ
cô đơn cùng cô tịch…
Tiết trời vào đầu thu, buổi chiều hơi lạnh, nhưng ban đêm vẫn rất ấm
áp, trong hậu viện của tri phủ, Lục phù ngồi ở bên cạnh dao trì, đang
giỡn nước, từ nhỏ nàng đã thích nhìn mặt nước gợn sóng, vòng tròn đuổi
theo vòng tròn, hứơng ra xa….
Hoa sen trong dao trì đua nở rất diễm lệ, đang tỏa hương ngào ngạt,
nghĩ đến đêm tân hôn hôm đó, tất cả phù dung trong vương phủ đều bị nhổ, ….nàng tự nhủ, ở vương phủ có lẽ về sau mình cũng không có diễm phúc
được xem cảnh phù dung nở hoa, thực sự đáng tiếc, đã sớm nghe được phù
dung của Sở vương phủ là cảnh đẹp nhất ở kinh thành.
Vô danh trở về, báo lại người nàng muốn tìm đã chết vì ôn dịch, thi
thể không tìm thấy được, cũng không ngòai dự đóan của Lục phù, nàng thấy đáng tiếc…..Những người đó, nàng muốn tự tay mình từng bước từng bước
giết chết, những người xông vào nhà nàng, từ vương gia cho tới thị vệ,
một người nàng cũng không tha….
Nàng chưa từng nghe qua chuyện sẽ quay về kinh, Sở cảnh mộc đã cùng
nàng trãi qua vài bữa tối, trong mắt mọi người, hình ảnh hai người ở
chung là một cảnh đẹp, trên bàn cơm luôn có tiếng cười của bọn họ.
Hắn nói hắn phải ở lại chổ nầy để giải quyết hậu quả cho thật tốt,
khỏang tháng mười một mới quay về kinh thành, Lục phù cũng không hỏi
lại, chỉ dịu dàng đáp “Tốt”..
Mọi việc hắn đều nghe theo nàng, cơ hồ nàng có gì cần hắn đều đáp
ứng…Có khi thấy nàng hồ nháo hắn cũng cười trừ, bất đắc dĩ cười khổ,
cũng không đành bỏ mặc nàng, đối xử với nàng như muội muội, rất thương
yêu…có đôi khi làm cho nàng cảm giác có những tia yêu thương trong đó,
Lục phù cười châm chọc…
Mỗi ngày nếu có rảnh, hai người sẽ tâm sự với nhau, có khi nói chuyện vu vơ, có khi nghe hắn kể về chuyện