Old school Swatch Watches
Phù Dung Vương Phi

Phù Dung Vương Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324765

Bình chọn: 8.00/10/476 lượt.

tình tế mịn màng ấm áp, thấy có chút châm chọc…

Da điêu là vật hiếm, trân quý dị thường, là vật tiến cống của Hung

nô, trong cung chỉ có hoàng hâu cùng các sủng phi hay quý phi mới có thể dùng tới, mà hoàng đế lập tức ban thưởng ba rương, qua việc đó có thể

thấy được sức ảnh của Sở vương trong triều cũng không nhỏ, sau chuyện ôn dịch với sự giúp đỡ của Lục phù, uy danh của hắn trong lòng dân chúng

tăng cao chưa từng có, hiện giờ Sở vương đã đủ lông đủ cánh, mặc kệ là ở trong triều hay ở ngòai dân gian, hoàng đế cũng phải nể ba phần.

Ở kinh thành, sự giao tranh của Tấn vương cùng Quang vinh vương càng

kịch liệt hơn lúc họ rời kinh, trước kia chỉ âm thầm công kích lẫn nhau, nhưng hiện giờ cũng không thèm để ý, ra mặt giao tranh quyết liệt….

Triều đình bị chia ra làm nhiều phe phái, tấn công hay kiềm chế lẫn

nhau, qua mấy tháng kịch liệt, thủ đoạn diệt trừ đối thủ của Quang vinh

tương thật là hung ác. Trong lúc đánh nhau, nếu có chút lòng nhân từ sẽ

bị đối phương hủy diệt. Quan viên trong triều đều xem tình thế, tất cả

lựa chọn phe phái để tự bảo vệ mình, hoặc là chọn Quang vinh vương,

hoặc là Tấn vương…Địa vị của thái tử trong triều chỉ có hư danh, mà

hoàng đế bị Hàn quý phi mê hoặc ít để ý đến triều chính….

Trong lúc hỗn loạn, mọi người đều tự bảo vệ mình, nếu khó giữ được

bản thân cũng sẽ cố sức giữ lấy gia đình, mà điều làm Lục phù cảm thấy

kì lạ chính là có rất nhiều đại thần quyền cao chức trọng trong kinh,

mặc kệ là có chiến tích uy dũng hay làm quan đã lâu, trong hai tháng vừa qua đã vội vã cáo quan rời kinh…như muốn lánh xa cuộc phân tranh nầy.

Cựu thần bị buộc đi xa, quan viên trong triều không ngừng đề cử người thân thích, Quang vinh vương cùn Tấn vương, tìm kiến trong cả nước ,

đem những chức vị quan trọng cho người tâm phúc của mình đảm nhiệm, thế

lực của bọn họ ngày càng lớn mạnh, trải rộng khắp kinh thành….

Lúc nầy Sở vương quay về kinh, đúng là đang đứng trên đầu sóng ngọn

gió, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, cũng đã bị cuốn vào bên trong,năm mươi vạn tinh binh của Sở cảnh mộc ở trong mắt bọn họ là bảo đảm lớn

nhất không thể nghi ngờ…

Liên tiếp mấy ngày, khách quý không ngừng lui đến vương phủ, ngừơi

thì tặng lễ vật, người thì tặng mỹ nữ, có người nói tình cảm , người

khác lại muốn nhờ vả…Muôn màu muôn vẻ không ngừng…Mà tội nhất chính là

Lục phù…

Nàng phải lo về cuộc sống của Tô gia, một tay phải bố trí ván cờ, còn một tay phải lấy thân phận của vương phi tiếp đãi các phu nhân tiểu thư trong kinh thành…

Có người nịnh nọt đem nàng lên tận mây xanh….Còn có người đề cử nữ

nhi của nhà mình , nói vương gia tuổi trẻ thân thể tráng kiện, nên hưởng phúc của tề nhân, cầu xin nàng giúp đỡ nói với vương gia một tiếng nạp

nữ nhi của họ làm thiếp…

Các phu nhân nầy đã quên một chuyện, Lục phù là người làm ăn…từ trước đến nay chưa bao giờ làm việc lỗ vốn như vậy, …Nàng khôn khéo hóa giải

những phân tranh, nịnh nọt ,cùng quỷ kế…Ôn nhu nói cười, ấm áp lòng

người, làm cho những người nầy im miệng, chưa từng gặp qua người sắc xảo như vậy, nàng lại có tâm cơ suy nghĩ nhu vậy…

Trong bữa cơm tối, Lục phù cười hỏi “ Vương gia có nghĩ qua chuyện lập thiếp hay không, bất đắc dĩ mọi người thúc giục…”

Câu hỏi làm cho Sở cảnh mộc bất đắc dĩ cười khổ…Hắn vốn tường rằng

Lục phù chỉ là một nữ tử, ứng phó không lại với những miệng mồm lợi hại

của bọn người kia, không nghĩ tới nàng có thể ứng xứ dễ dàng tự nhiên,

xử lý tất cả mọi việc còn hoàn hảo hơn so với tưởng tượng của hắn.

Vương phủ thiếu nữ chủ nhân đã mười mấy năm, hắn lại là quân nhân, trong phủ từ truớc đến nay thường có vẻ nặng nề, từ khi nàng quay về kinh,

cảnh tượng bên trong vương phủ đã đổi khác, nơi nơi có thể nghe thấy

tiếng cười vui vẻ, trong miệng các nữ thị vị không ngừng đề cập đến

vương phi…

Trong lúc hắn còn do dự trong lòng, ở trong phủ, tất cả mọi người đều thừa nhận nàng là vương phi , ngay cả Tiếu nhạc Lâm long cũng không

ngọai lệ…Quả thật là ngòai định liệu của hắn…

Trong Quang vinh vương phủ, hoa mai tỏa hương bay xa ngàn dặm, gió

thu mơn man thổi qua, làm cho dao trì lăn tăn gợn sóng, nhưng giờ nầy

phù dung trong dao trì đã sớm héo tàn, không còn đưa hương theo gió, một mảnh yên lặng không tiếng động, lâu lâu có một vài tiếng chim hót lẻ

loi nghe rất bi thương ảm đạm.

Một nữ tử tuyệt sắc đang ngồi trang điểm trước gương, đáy mắt đầy vẻ u buồn không tan, oán cùng hận như đan vào nhau hiện rõ trong mắt nàng,

nàng nhìn đăm đăm vào dung nhan tái nhợt của mình trong gương, lặng lẽ

rơi hai hàng lệ.

Oán hận của Vân uyển phù như kéo dài không dứt, như nước sông Trường

giang, Hoàng hà chảy theo dòng, nàng lẽ ra có được hạnh phúc, nàng vốn

nên là Sở vương phi, nhưng tất cả hạnh phúc của nàng đều bị sự việc

ngoài ý muốn kia làm hỏng hết…

Nàng muốn không nghĩ tới thân phận, vọt tới Sở vương phủ để gặp Sở

cảnh mộc một lần nói cho hắn biết là nàng vô tội, nhưng mà Quang vinh

vương phủ giống như lao tù, nàng không thể thóat ra ngoài.

Quang vinh vương bề ngoài giống như đối xử nàng thật tốt, như