
cũng sẽ thương tâm, cũng sẽ thề sống chết tìm ra hung phạm...... Sau đó, chuyện này nhất định sẽ ầm ĩ, tra đến tra đi như vậy, hai người kia rất có khả năng bị điều tra ra.
Cho nên...... Bọn họ sẽ lập tức tới giết nàng sao? Có lẽ...... Sẽ không.
Dù bọn họ không giết nàng, Hoàng hậu cũng sẽ tra, lại không có chứng cớ gì, cũng không có lý do xác thực, nàng cũng không cung cấp được manh mối quan trọng...... Chuyện này, có lẽ sẽ không giải quyết được gì.
Nói như vậy, là Đoàn Chính Trung cố ý nói chuyện này cho Hoàng hậu, cố ý công khai, làm cho hai người kia không dám giết nàng.
Cầu Mộ Quân không biết đây là lý do thật sự, hay vẫn là chính nàng nhất sương tình nguyện* vì Đoàn Chính Trung tìm lý do. Nhưng nàng tình nguyện tin tưởng đây là thực, tựa như chuyện xưa Thích Ngọc Lâm kể, nàng thà rằng cả đời mình sống trong hi vọng, sống trong mộng, cũng không nguyện chấp nhận sự thật nàng không muốn, chỉ có con đường duy nhất là nhảy xuống vực.
: Nhất sương tình nguyện – Chỉ theo ý mình, chỉ biết ý muốn của mình (chỉ theo nguyện vọng chủ quan, không tính đến điều kiện khách quan).
Khi các nàng trở lại Khởi Tú cung, lại thấy thái giám vừa rồi Hoàng hậu phái tới.
Hắn không phải cùng các nàng hồi Chiêu Dương điện sao? Sao lại ở đây?
Kỳ quái là, thái giám kia đến trước mặt Sanh Dung nói:“Công chúa, Hoàng hậu nương nương phân phó, đợi Cầu tiểu thư trở về, thỉnh nàng lại đến Chiêu Dương điện một chuyến.”
Sau khi ngỡ ngàng một lúc, Cầu Mộ Quân lập tức liền hiểu được.
Hoàng hậu muốn bí mật triệu kiến nàng.
Nàng ta sợ nàng vì an toàn bản thân mà không chịu nói nói thật, cho nên đợi một lúc tránh tai mắt của mọi người, lại triệu kiến nàng một lần, làm cho nàng yên tâm lớn mật nói thật.
Nhưng nàng vẫn như cũ không dám nói thật.
Vậy nàng phải nói cái gì? Nói cũng không biết được thêm gì khác, Hoàng hậu nhất định không tin, vậy nàng sẽ nói mấy thứ khác, ví dụ như...... Nàng nói nam nhân gọi nữ nhân kia là Vân nhi sao?
Không được, khả năng sẽ liên lụy đến người khác.
Vậy nói thật, nói là Cầm Nhi.
Nếu chỉ nghe tên này liền có thể tra được người, vậy nàng sẽ không sợ, nếu tra không được, manh mối nàng cung cấp cũng vẫn vô dụng.
Hạ quyết tâm, nàng lại nghe Sanh Dung nói:“Không được, bản công chúa cũng phải đi!”
“Công chúa, Hoàng hậu nương nương chỉ triệu kiến một mình Cầu tiểu thư.” Thái giám nói.
“Dù vậy bản công chúa cũng phải đi, mẫu hậu cũng không nói không cho bản công chúa đi!” Sanh Dung không thuận theo nói.
Thái giám nghĩ nghĩ, nói:“Vậy công chúa theo nô tài cùng đi Chiêu Dương điện, để Cầu tiểu thư cải trang thành cung nữ đi theo phía sau công chúa?”
“Được được được ! Cứ như vậy!” Sanh Dung liên thanh nói. Đợi đến lúc mặt trời lặn, Cầu Mộ Quân cùng Sanh Dung lại một lần vào Chiêu Dương điện.
“Cầu Mộ Quân, hiện tại không có người ngoài, ngươi đem những điều ngươi biết đều nói ra hết đi.” Hoàng hậu nói.
“Hoàng hậu nương nương...... Thần nữ......”
Cầu Mộ Quân chần chờ, Hoàng hậu còn nói thêm: “Ngươi không cần lo lắng, nói ra, thì bản cung sẽ bảo đảm an toàn của ngươi.”
“Đúng vậy, Mộ Quân tỷ tỷ mau nói, ngươi không phải nói nam nhân kia hình như gọi nữ nhân kia là Vân nhi sao?” Sanh Dung ở một bên nói.
“Cái gì, thật sự có chuyện này?” Hoàng hậu kinh hãi nói.
Cầu Mộ Quân lại trầm mặc nửa ngày, mới mở miệng nói:“Khởi bẩm nương nương, không phải Vân Nhi, là Cầm Nhi, nam nhân kia gọi nàng ta là Cầm Nhi.”
“Cầm nhi......” Hoàng hậu lặp lại một tiếng, lại hỏi:“Còn nghe thấy được cái gì khác không?”
Cầu Mộ Quân nói:“Hồi nương nương, không có, thần nữ chỉ biết bằng đó.” Hoàng hậu cúi đầu trầm mặc, bên ngoài một tiểu thái giám thông báo:“Hoàng hậu nương nương, Lệ phi nương nương cầu kiến.”
Hoàng hậu nhìn Sanh Dung cùng Cầu Mộ Quân, nói:“Các ngươi ra sau bình phong đi.” Sau đó lại nói với thái giám:“Truyền Lệ phi tiến vào.”
Trong chốc lát, Cầu Mộ Quân cùng Sanh Dung tránh ở sau bình phong liền nghe được một giọng nói dịu dàng:“Nô tì bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Giọng nói này......
Có chút cảm thấy hình như là giọng nói buổi sáng nghe được, lại tựa hồ không phải.
Chẳng lẽ nàng đã hình thành thói quen, cho dù nghe ai nói đều cảm thấy giống giọng hai người bên ngoài núi giả kia? Lúc này, chỉ nghe hoàng hậu nói:“Lệ phi không cần đa lễ, lúc này đến tìm bản cung là có chuyện gì?” Lệ phi đứng dậy nói:“Hoàng hậu, nô tì là vì Sanh Dung công chúa mà đến.” Sanh Dung nhìn nhìn Cầu Mộ Quân, lại ghé sát ra bình phong nghe ngóng.
Hoàng hậu nói:“Là vì chuyện của nàng?”
“Hôm nay Hoàng Thượng ở ngự hoa viên triệu kiến tân khoa Trạng Nguyên, vừa vặn bị nô tì thấy được.” Lệ phi nói.
“Nô tì gặp tân khoa Trạng Nguyên kia mi thanh mục tú**, lại còn trẻ, lập tức liền nghĩ tới Sanh Dung công chúa. Hoàng hậu mấy ngày hôm trước, không phải nói muốn thay Sanh Dung công chúa tuyển Phò mã sao? Nô tì cảm thấy Hoàng hậu trông thấy vị tân khoa Trạng Nguyên này, nói không chừng có thể hợp với ý nguyện của Hoàng hậu đó!”
[**'> (Mi: lông mày, chân mày. Thanh: sáng sủa. Mục: con mắt. Tú: tốt đẹp. Mi thanh mục