
ượng đương nhiên cũng nhìn ra trong trận đấu vừa rồi, Thích Ngọc Lâm lập công lớn, cao hứng nói với hắn:“Thích Ngọc Lâm, hôm nay ngươi lập đại công, trẫm sẽ thỏa mãn một thỉnh cầu của ngươi, cho dù là thỉnh cầu gì, chỉ cần không vi phạm trung hiếu nhân nghĩa, trẫm đáp ứng ngươi.”
Thích Ngọc Lâm quỳ gối trước mặt hoàng thượng, khẳng định nói:“Thích Ngọc Lâm khẩn cầu Hoàng Thượng chỉ hôn cho thần.”
“A?” Hoàng Thượng nở nụ cười vài tiếng, nói:“ Thích lão nhị vẫn là tình lang si tình, được, ngươi nói, ngươi muốn tiểu thư nhà ai?”
Thích Ngọc Lâm nói:“Chính là con gái Cầu hầu gia, Cầu Mộ Quân.”
Liễu Vấn Bạch kinh hãi: Xong rồi, thế này phiền toái lớn.
Sắc mặt Hoàng Thượng thay đổi một chút, đột nhiên hỏi Liễu Vấn Bạch:“Chính Trung, không phải trẫm đem nàng cho ngươi rồi sao?” Liễu Vấn Bạch cúi đầu nói:“Hoàng Thượng ngài đã quên, lúc trước nô tài đã bỏ nàng rồi.”
Hoàng Thượng nhìn Thích Ngọc Lâm, trầm mặc một chút, nói:“Nếu nàng đã bị Chính Trung bỏ, vậy cũng không có gì không được, trẫm đáp ứng”
“Tạ ơn Hoàng Thượng!” Thích Ngọc Lâm mừng rỡ nói.
Buổi chiều, Cầu Vĩ từ trong cung hồi phủ, nói cho Cầu Mộ Quân chuyện hôn sự. Nàng còn tưởng rằng mình nghe lầm, sửng sốt một hồi lâu. Hồi lâu, nàng mới hỏi:“Cha, đây là sự thật?”
Cầu Vĩ gật gật đầu, nói:“Cha biết, lúc trước con đã quyết định không có liên quan gì với hắn nữa, nhưng hiện tại là Hoàng Thượng ban thưởng hôn, tuy rằng không hạ chỉ, nhưng vẫn là miệng vàng lời ngọc, có bách quan làm chứng.”
“Hoàng Thượng vì sao lại hạ chỉ? Hắn hạ một lần còn chưa đủ, còn muốn hạ lần thứ hai, hắn vẫn còn nhớ?? Trí nhớ sao lại tốt như vậy !” Cầu Mộ Quân không khống chế được
“Mộ Quân!” Cầu Vĩ nói:“Là Thích Ngọc Lâm trong trận đấu Xúc Cúc hôm nay cầu Hoàng thượng tứ hôn, tuy rằng lần này cũng là tứ hôn, nhưng không giống lần trước. Cha vẫn cảm thấy Thích Ngọc Lâm có lòng với con như thế, có thể phó thác chung thân.”
“Con......” Cầu Mộ Quân không biết nói với cha như thế nào, vung tay, cực kì tức giận lại vô thố lao vào phòng mình, đóng cửa lại. Cái nhìn của cha là như vậy, nàng chỉ có thể đặt hi vọng lên Đoàn Chính Trung. Nhưng đây là...... Đây là Hoàng Thượng hạ chỉ, hắn có thể có cách gì? Chẳng lẽ nàng thật sự phải gả cho Thích Ngọc Lâm?
Không được, nàng nhất định sẽ không gả cho Thích Ngọc Lâm, cho dù đào hôn nàng cũng sẽ không gả! Bây giờ nàng hận không thể lập tức đi tìm Đoàn Chính Trung, nhưng nhìn sắc trời bên ngoài, chỉ có thể lại chờ thêm một đêm. Thích Ngọc Lâm, tại sao hắn có thể làm như vậy, sao có thể như vậy!
Vốn, nàng còn nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lúc trên Nhạn Lai sơn, lúc ở trên nóc nhà ngắm trăng, Trung thu...... Tất cả đều tốt đẹp như vậy, hắn tiêu phí tâm tư vì nàng như thế, mà nàng lại tàn nhẫn với hắn như vậy, nàng vẫn luôn hổ thẹn với hắn, nhưng hôm nay, một chút tình cảm còn sót lại kia cũng đã mất.
Đây không phải bức hôn sao? Không phải bắt buộc nàng sao?
Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, hắn sẽ làm như vậy. Sớm biết như vậy, nàng liền theo cha tiến cung, như vậy ở lúc Thích Ngọc Lâm cầu chỉ nàng nhất định sẽ không đồng ý, may ra còn có chút cơ hội. Nhưng bây giờ...... Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, hắn sẽ làm như vậy. Sớm biết như vậy, nàng liền theo cha tiến cung , như vậy ở lúc Thích Ngọc Lâm cầu chỉ nàng nhất định sẽ không đồng ý , may ra còn có chút cơ hội. Nhưng bây giờ......
Khi đó hẳn Liễu Vấn Bạch cũng ở đó, trở về nhất định hắn sẽ nói cho Đoàn Chính Trung. Đoàn Chính Trung...... Đoàn Chính Trung chắc sẽ sốt ruột? Không biết hắn có nghĩ ra biện pháp nào không, lại không biết hắn có thể khống chế được cảm xúc hay không, xúc động sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương.
Nhưng mà, chắc là không thể nào, cho tới bây giờ nàng chưa thấy qua bộ dáng hắn không khống chế được cảm xúc, cũng chưa nhìn thấy hắn xúc động bao giờ.
Không nghĩ tới sáng sớm hôm sau, nàng đang muốn ra ngoài, Thích Tĩnh cùng Thích Ngọc Lâm lại đến đây...... Mang theo sính lễ.
Nghe thấy tin tức này, nàng lập tức vọt vào chính đường.
Cầu Vĩ lập tức nói:“Mộ Quân, sao có thể vô lễ như thế, mau trở về phòng đi!”
Cầu Mộ Quân không đáp lời, đứng ở trong chính đường, nhìn thẳng Thích Ngọc Lâm.
Thích Ngọc Lâm cũng nhìn về phía nàng, trong mắt là chấp nhất chân thật đáng tin.
Cầu Vĩ còn nói thêm:“Người tới, dìu tiểu thư đi.”
Thích Tĩnh cười nói:“Cầu đại nhân, ngài và ta cũng không phải là người cổ hủ, hai đứa nó đã sớm quen biết, Cầu tiểu thư nếu đã đi ra liền đến đây đi.”
Cầu Vĩ cười cười, Cầu phu nhân đi kéo Cầu Mộ Quân ra ngoài, Cầu Mộ Quân đột nhiên chạy ra ngoài, ở bậc thang bởi vì đi quá nhanh, ngã sấp xuống đất.
“Mộ Quân!” Thích Ngọc Lâm vội vàng chạy tới đỡ nàng.
“Đừng chạm vào ta!” Cầu Mộ Quân đẩy hắn ra, từ trên đất đứng lên, chịu đựng đầu gối vừa đau vừa rát đi đến một bên.
“Mộ Quân!” Thích Ngọc Lâm đuổi theo, giữ nàng lại.
“Ta biết, nàng trách ta, hận ta, nhưng ta thật sự không thể buông nàng, Mộ Quân, gả cho ta, cả đời ta sẽ đối tốt với nàng.” Hắn sốt ruột nói.
Cầu Mộ Quân lạnh lùng cười nhìn hắn, nói:“Ngươi là kẻ tiểu nhân!”
“