
Đoàn Chính Trung nhìn hắn không nói lời nào.
“Hai người chúng ta, hoặc là cùng chết, hoặc là một
người để cho người kia sống. Mộ Quân yêu ngươi, nếu ta cứu ngươi, nếu ngươi lại
cho nàng hạnh phúc, vậy hạnh phúc của nàng là do ta cho.” Thích Ngọc Lâm nói
xong đột nhiên ngồi xổm xuống, nâng cửa đá nói:“Ngươi đi ra ngoài!”
Đoàn Chính Trung sửng sốt một chút, nhìn hắn một cái,
buông cửa đá lập tức nằm rạp xuống lăn ra ngoài. Không ngờ người hắn mới ra
ngoài một nửa, cửa đá đã tiếp tục hạ xuống một ít, suýt nữa đè lên thắt lưng
hắn.
Thích Ngọc Lâm dường như không chống đỡ được, đem
người mình chèn phía dưới cửa đá, nâng cửa đá.
Đoàn Chính Trung nhờ vào không gian nhỏ hẹp đó chậm
rãi kéo thân thể ra ngoài, cửa đá vẫn chậm rãi hạ xuống, hắn nghe được tiếng
xương đùi Thích Ngọc Lâm vỡ vụn. Cả đời này, hắn rốt cục nợ một người, cả đời
này cũng không thể nào hoàn trả.
Khi hắn rút nhanh chân từ bên trong ra, cửa đá lại hạ
xuống lần nữa, rốt cục chỉ còn một chút khe hở, bởi vì phía dưới, là cánh tay
cùng chân Thích Ngọc Lâm.
“Ta không phải bởi vì...... Muốn cứu ngươi, mà
là...... Ta muốn chứng minh, ta có thể cho Mộ Quân hạnh phúc.” Sau cửa đá,
truyền đến lời Thích Ngọc Lâm dùng hết toàn lực nói ra. Sau đó, lại là tiếng
xương cốt vỡ vụn, bàn tay đang nắm chặt của Thích Ngọc Lâm chậm rãi buông ra.
Đoàn Chính Trung nhắm mắt, quỳ trên mặt đất chậm rãi
cầm bàn tay bên ngoài cửa đá của hắn.
Khi hắn thay quần áo, vô lực trở lại Đoàn phủ, hỏi thủ
vệ ngoài cửa Cầu Mộ Quân khi nào thì trở về, nghe được thủ vệ nói:“Hồi lão gia,
phu nhân vẫn luôn ở trong phủ”, trong lòng hắn mới thở phào một hơi.
Đi vào trong phòng, Cầu Mộ Quân đang cắm hoa cúc mới
nở vào bình hoa. Thấy hắn, lập tức vui sướng hỏi:“Chàng xem, có đẹp không ?”
Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng cười, gật đầu nói:“Rất
đẹp.”
“Ha ha, ta vừa mới hái đó, chàng ngửi xem, có thơm
không?” Cầu Mộ Quân lấy một bông cúc màu vàng nhảy tới trước mặt hắn.
“Ha ha, ta vừa mới hái đó, chàng ngửi xem, có thơm
không?” Cầu Mộ Quân cầm một bông cúc màu vàng nhảy tới trước mặt hắn.
“Chàng ngửi xem.” Nàng đưa hoa đến gần mũi hắn.
Đoàn Chính Trung đưa tay ôm nàng vào lòng, giống như
hứa hẹn nói:“Mộ Quân, ta sẽ cho nàng hạnh phúc.”
Cầu Mộ Quân ngẩng đầu ngạc nhiên nói:“Chàng làm sao
vậy?”
Vừa ngẩng đầu, thấy ở gáy hắn có một lỗ hổng thật nhỏ.
“Sao chàng lại bị thương?”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng, chậm rãi cúi đầu, hôn lên
môi nàng. Hắn giữ chặt cần cổ nàng, kéo quần áo nàng tới thắt lưng.
“Chàng làm cái gì vậy, bây giờ là ban ngày đó.” Nàng
dời môi nói.
Hắn lại chiếm giữ môi của nàng, tay cầm chặt dây lưng
cái yếm của nàng, sau đó lại buông tay, đoạn dây lưng kia đã hóa thành bột
phấn.
Hắn thế nhưng...... Thế nhưng tiêu hao nội lực trong
trường hợp này. Cầu Mộ Quân lo lắng nói: “Chính Trung, chàng sao vậy, rốt cuộc
chàng làm sao vậy?”
Hắn vẫn không nói lời nào, lại kéo đai lưng của nàng,
nàng không đành lòng nhìn hắn như vậy, tự cởi đai lưng xuống. Hắn cởi toàn bộ
quần áo của nàng, động tác rất chậm lại rất mạnh vuốt ve thân thể của nàng, gần
như nắn đến tụ máu.
Hôn cũng không nhẹ nhàng, dịu dàng, mà gần như thô
bạo, giống mãnh thú đói khát cắn nuốt con mồi, lưỡi tiến vào trong miệng nàng,
đem thở dốc của nàng cuốn vào trong bụng.
Hắn ôm chặt nàng, đột nhiên đưa tay vào giữa hai chân
nàng, xoa nơi phấn nộn của nàng.
Nàng sợ run, bị hắn buộc lui về phía sau, tựa mạnh vào
trên bàn tròn phía sau.
Ấm trà chén trà trên bàn bị đụng vào, “rầm” một tiếng,
nàng chịu đựng bên hông bị đụng đau, nói:“Chàng nhỏ tiếng chút.”
Hắn lập tức dùng cánh tay nâng một chân của nàng lên,
nhấc áo bào phóng xuất ra kiên đĩnh thật lớn, mạnh mẽ đưa vào nơi non mềm giữa
hai chân nàng.
Thân thể nàng cứng đờ, nhịn không được khóc ra tiếng.
Hắn hôn gáy của nàng, một lần càng mãnh liệt hơn một
lần, làm cho nàng gần như không chịu nổi. “Chính Trung......”
Nàng nhắm chặt hai mắt, không chống lại được sức lực
cuồng mãnh của hắn, dùng hai tay đè chặt cái bàn, rên nhẹ tên của hắn.
Nàng nghĩ đến đây đã là kịch liệt nhất, khó thừa nhận
nhất, ai biết hắn đột nhiên lại càng dùng lực mạnh mẽ xâm nhập, càng lúc càng
gấp, càng lúc càng mãnh liệt, làm cho đầu nàng trống rỗng, thét chói tai.
Chất lỏng nóng cháy mạnh mẽ bắn vào trong cơ thể nàng,
ý thức nàng mơ hồ, cả người mềm nhũn ngã xuống mặt bàn.
Hắn thở gấp nhìn nàng, sau đó ôm thắt lưng của nàng,
hai người cùng nhau ngã xuống sàn.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của nàng, hắn cởi quần áo của
mình, đè lên thân thể nàng, lại hôn nàng. Đôi môi nóng bỏng dần dần đi xuống,
mút thật mạnh, lại nhẹ nhàng cắn cắn, lưu lại dấu hôn hồng hồng hoặc là dấu
răng trên người nàng.
Lại nâng hai chân của nàng lên, cúi đầu đè chặt, sau
đó mãnh liệt tiến vào.
Lúc này đây, nàng càng thêm vô lực thừa nhận, khi hắn
không lưu tình chút nào tiến vào, nàng liên tục run rẩy, rên rỉ. “Đừng mà,
Chính Trung...... A...... Đừng mà......” Hắn lại càng dùng sức, càng thêm xâm
nhập......
Nàng rốt cục nhịn không được yêu kiều khóc, nhưng dù