
iền cố gắng uống hết.
Mới uống xong bát cháo không bao lâu, đang muốn gọi
nha hoàn tiến vào cầm bát đi, đầu lại dần dần hỗn loạn, ngay sau đó liền ngã úp
sấp trên bàn.
Một người mặc đồ đen từ cửa sổ tiến vào, khiêng nàng
lên, nhảy ra cửa sổ.
Đêm khuya, Cầu Vĩ mang theo ba mươi người giang hồ,
cùng mười vạn quân của Thích Sóc Ly, tập hợp trước cửa Thích phủ.
Thích Sóc Ly nói:“Chúng tướng sĩ, Hoàng Thượng năm
ngày trước đã băng hà, tên hoạn quan Đoàn Chính Trung này cùng hoàng hậu, phong
tỏa tin tức Hoàng Thượng băng hà, mưu đồ bí mật tạo phản. Tối nay, ta cùng mọi
người tiến vào hoàng cung, giết hoạn, diệt hậu, thề sống chết thanh lọc phản
nghịch!”
“Giết hoạn, diệt hậu, thề sống chết thanh lọc phản
nghịch*!” Mười vạn quân đồng loạt hô lớn.
“Xuất phát!” Thích Sóc Ly hô to một tiếng, cùng
Cầu Vĩ mang theo đại quân, cùng nhau giục ngựa hướng về phía hoàng cung.
Giữa đại quân, có một tiểu đội đặc biệt bảo vệ một
chiếc xe ngựa, cũng đi theo đại quân.
Ngoài cửa thành, ban đêm vốn nên một tĩnh lại vang lên
tiếng vó ngựa “rầm rập”. Trong giây lát, vô số đại quân hành quân băng băng
tới, bụi đất cuồn cuộn bay lên dưới bầu trời đầy sao.
Trên thành lâu phía trước đã sớm đứng đầy binh lính,
chỉ thấy một người dáng người khôi ngô, bộ dáng như tướng lãnh nói vọng xuống
phía dưới:“Thích Sóc Ly, Cầu Vĩ, các ngươi muốn tạo phản sao?”
“Hoàng Thượng đã băng hà, ta chỉ là muốn chấn chỉnh
cung đình, thanh lọc phản nghịch!”
“Thích Sóc Ly lớn mật, Hoàng Thượng băng hà khi nào,
ngươi sao có quyền chấn chỉnh cung đình, thanh lọc phản nghịch!” Tướng lãnh lớn
tiếng hô.
“Gian ngoan mất linh!” Thích Sóc Ly rút trường đao, hô
to một tiếng nói:“Phá cửa cung -”
Binh lính lập tức chuyển một thân gỗ to đến bắt đầu
thúc vào cửa cung, tức thì trên thành một trận mưa tên bay xuống.
Cầu Mộ Quân mơ mơ màng màng mở mắt ra, lọt vào tai là
những tiếng la hét.
Đầu còn hỗn loạn , hồi lâu mới phát hiện mình đang ở
trong một chiếc xe ngựa.
Chậm rãi đưa tay vén màn che lên, lập tức hoảng sợ.
Trước mắt là vô số binh lính, mà phía trước nữa là cửa
hoàng cung! Lại nhìn phía sau, đông nghìn nghịt, tất cả đều là quân đội!
Có chuyện gì đang xảy ra?
Đúng lúc này, trên thành lâu phía trước mặt lại xuất
hiện ánh sáng, vài cây đuốc cùng tiến lên thành lâu, sau đó liền nghe một người
hô to:“Hoàng Thượng giá lâm!”
Cầu Mộ Quân tập trung nhìn, người tóc xám trắng đúng
là Hoàng Thượng, mà ở bên cạnh đỡ hắn, không phải Đoàn Chính Trung thì là ai?
Hoàng Thượng… không phải Hoàng Thượng đã chết sao?
Nàng đang nghĩ như vậy, binh lính phía dưới cũng đồng
thời phát ra tiếng than sợ hãi:“Hoàng Thượng không băng hà?”
Thích Sóc Ly cũng ngẩn cả người, lúc này Cầu Vĩ
hô:“Mọi người đừng bị Đoàn Chính Trung lừa, Hoàng Thượng này là giả! Hoàng
Thượng đã sớm băng hà !”
Nghe được giọng nói của cha, Cầu Mộ Quân hoảng sợ.
Cha, sao cha lại ở đây?
“Cầu Vĩ, Hoàng Thượng ở đây, sao có thể để cho ngươi
mê hoặc lòng người!” Đoàn Chính Trung nói.
“Dám có gan giả mạo Hoàng Thượng, tội đáng chết vạn
lần!” Cầu Vĩ đột nhiên khoát tay, bắn về phía Hoàng Thượng ba lượt ngân châm.
Ngân châm nhỏ lại nhanh, Đoàn Chính Trung cho dù muốn
chắn cũng không chắn được hai mươi mốt cây ngân châm, Hoàng Thượng chấn động
ngã về sau.
“Thất Tinh Thần Châm.” Đoàn Chính Trung nói:“Ta sớm
nên đoán được Thái tử là do ngươi giết.”
Không ngờ lúc này, Hoàng Thượng đẩy Đoàn Chính Trung
đang che chở cho hắn ra, tiến lên nói:“Cầu Vĩ dám can đảm phản vua giết Thái
tử, trẫm hạ chỉ, ai bắt sống Cầu Vĩ, trẫm lập tức phong vương!” Nói xong câu
này, Hoàng Thượng bắt đầu ho khan kịch liệt.
“Ngươi......”
Lúc này, Đoàn Chính Trung nói:“Hoàng Thượng đã sớm mặc
Kim Ti Giáp đao thương bất nhập, ngân châm của ngươi không thể gây một chút
thương tổn cho Hoàng Thượng.”
Người phía dưới bắt đầu dao động, Cầu Mộ Quân nghi
hoặc lại lo lắng, đột nhiên bị Thích Sóc Ly phi thân đến, bắt ra ngoài.
Hắn nhẹ nhàng hạ xuống đất, kề đao vào cổ nàng
nói:“Đoàn Chính Trung, ta biết, thật ra ngày đó ngươi cũng đuổi tới sơn động.
Bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi còn muốn nữ nhân này sao?”
Cầu Mộ Quân hoảng sợ nhìn Đoàn Chính Trung, chỉ thấy
hắn lạnh lùng cười, đột nhiên ngân châm từ trong tay hắn bắn ra. Ngân châm kia
thẳng tắp bay về phía Thích Sóc Ly.
Thích Sóc Ly dùng Cầu Mộ Quân để trước người làm lá
chắn, tất cả ngân châm đều đâm vào trước ngực nàng.
Thích Sóc Ly đá nàng về phía trước, nàng mở to mắt, dùng
ý thức còn sót lại nhìn Đoàn Chính Trung trên tường thành xa xa, tiếp theo,
trước mắt liền tối đen vô tận.
“Đoàn Chính Trung, ngươi quả nhiên đủ độc ác.” Thích
Sóc Ly nói.
Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng cười, nói:“Ngươi cho rằng
tất cả mọi người đều đa tình giống ngươi sao?” Tiếp theo, hắn nói với người
dưới thành:“Hoàng Thượng đã hạ chỉ, ai có thể bắt sống Thích Sóc Ly hoặc là Cầu
Vĩ, có thưởng lớn!”
Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng cười, nói:“Ngươi cho rằng
tất cả mọi người đều đa tình giống ngươi sao?” Tiếp theo, hắn nói với người
dưới thành:“Hoàng Thượng đã hạ chỉ, a