
gáy nàng, dùng sức xé, kéo sa y trên người nàng tới
bên hông.
“Ngươi làm cái gì, Đoàn Chính Trung, ngươi buông!”
Ánh mắt hắn phiếm hồng, gân xanh trên trán nổi lên,
giống như ma quỷ xé rách cái yếm của nàng, làm cho bộ ngực trắng noãn của nàng
lộ ra. Xé rách tiết khố của nàng, ngón tay đảo nhập vào giữa hai chân nàng, bắt
đầu dùng sức xoa nắn.
“Đoàn Chính Trung, ngươi buông, ngươi buông. Ta hận ngươi,
kiếp này ta đều hận ngươi, cha, cha, cha cứu con!”
Hắn nhếch môi, không để ý nàng khóc kêu, cởi quần,
tách hai chân của nàng ra, tiến vào trong cơ thể nàng.
Nàng bị hắn mạnh mẽ va chạm về phía trước, nghiêng đầu
không muốn nhìn khuôn mặt vô tình lạnh như băng của hắn, rơi lệ lẩm bẩm nói:“Ta
hận ngươi, ta hận ngươi......”
Đoàn Chính Trung điên cuồng mà giữ lấy nàng, cắn răng
nói:“Nàng hận ta cũng tốt, yêu ta cũng tốt, cả đời này nàng mãi là thê tử của
ta, sẽ sinh con cho ta, cả đời này phải ở bên ta!”
Một lần lại một lần, hắn không buông tha nàng, vô tình
đoạt lấy nàng một lần lại một lần, phun ra mầm móng ở trong cơ thể nàng một lần
lại một lần.
Nàng sớm vô lực giãy dụa, vô lực quát hắn, thậm chí
ngay cả nước mắt đều đã cạn khô, giống như thể xác mất đi linh hồn, nằm ở dưới
thân hắn, mặc hắn tùy ý giữ lấy thân thể nàng.
Cuối cùng, hắn lại một lần phóng thích chính mình ở
trong cơ thể nàng, chậm rãi rút khỏi thân thể của nàng, xoay mặt nàng lại, để
cho đôi mắt vô thần của nàng lại nhìn về phía hắn, nói: “Mộ Quân, ta yêu nàng.
Lúc này, ta không uống thuốc, có lẽ trong cơ thể nàng đã có con của chúng ta.
Chờ ta giết Cầu Vĩ, sẽ mang nàng rời đi, đến một nơi xinh đẹp, nơi chỉ thuộc về
tương lai chúng ta.”
Nàng vẫn vô thần như cũ. Hắn lấy khăn ướt đến, nhẹ
nhàng thay nàng rửa sạch thân thể, sau đó mặc quần áo vào cho nàng.
Nàng vẫn vô thần như cũ, hắn lấy khăn ướt đến, nhẹ
nhàng lau sạch thân thể nàng, sau đó mặc quần áo vào cho nàng.
Rút kim thoa, châu hoa trên đầu nàng, tháo tất cả
trang sức trên người nàng. Sau đó bỏ một viên thuốc vào trong miệng mình, nắm
cằm của nàng, để cho nàng hé miệng, đẩy viên thuốc vào cổ họng nàng.
Thân thể của nàng lập tức mềm nhũn, ngã lên người hắn.
Hắn ôm lấy nàng, ra khỏi phòng.
Ôm nàng đi đến Tây lâu, hắn đặt nàng vào trong chăn
gấm mềm mại đã chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, xoay người đi ra
ngoài.
Đóng cửa, khóa lại, hắn nói với quản gia ngoài
cửa:“Mười hai canh giờ, canh gác chỗ này một khắc không rời, ngươi tự mình đưa
cơm. Nếu khi ta trở về nàng không ở quý phủ, thiếu một sợi lông, tất cả các
ngươi ném cho chó ăn!”
“Dạ, lão gia.” Quản gia trả lời.
Đoàn Chính Trung mới ra khỏi Tây lâu, liền có người
đến bẩm báo nói:“Lão gia, có một nữ nhân tới tự xưng là thiếu phu nhân Thích
gia, nói muốn gặp lão gia.”
Đoàn Chính Trung chậm rãi nói:“Để cho nàng vào.” Nói
xong, quay đầu nhìn về phía Tây lâu, sau đó mới đi đến chính đường.
Người đến là một nữ tử tao nhã nhàn thục, mang theo
một đứa bé trai tầm năm sáu tuổi, đúng là vợ con của Thích Sóc Ly.
Thích thiếu phu nhân chậm rãi quỳ gối trước mặt hắn,
nói:“Đoàn tổng quản, ta là phu nhân của Thích Sóc Ly, đây là con trai hắn -
Thích Phàn. Cha chồng đã chết, Nhị đệ cùng Tam muội cũng mất tích, phu quân ta
tạo phản đã chết. Mẹ chồng cũng đã không chịu nổi đả kích chắc không còn nhiều
thời gian nữa. Giờ đây Thích gia chỉ còn lại chúng ta. Ta biết những người làm đại
sự như các ngài có câu ‘Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc’, nhưng ta thật sự không đành
lòng. Ta không thể nhìn Tiểu Phàn bởi vì cha nó gây tội mà phải chết. Cho nên
ta tới xin ngài thả Tiểu Phàn.”
Đoàn Chính Trung nói:“Ngươi đã biết ‘Nhổ cỏ phải nhổ
tận gốc’, vì sao còn đến cầu xin ta?”
“Ta chỉ muốn cố gắng hết sức.”
Thích thiếu phu nhân nói nói:“Đoàn tổng quản, thật ra
phu quân ta vốn không phải kẻ xấu xa như vậy. Nhớ lúc ban đầu khi ta gả cho
chàng, chàng vốn không thích ta, không thích cha an bài hôn sự thay chàng,
nhưng chàng vẫn đối xử với ta rất tốt, không đem bất mãn với cha trút lên đầu
ta. Nhưng ba năm trước đây, chàng thay đổi, không chỉ lãnh đạm với ta, thậm
chí cũng bắt đầu lãnh đạm với đứa con duy nhất của chàng. Để không phải gặp
ta, chàng có thể hai ba tháng không trở về nhà. Khi đó, ta liền biết, chàng có
người trong lòng, là người chàng yêu thật lòng. Nhưng sau này ta mới biết được,
người chàng yêu, lại là đương kim Lệ phi. Chàng vốn không phải người độc ác,
vốn không có dã tâm, xanh vỏ đỏ lòng, đại nghịch bất đạo như vậy. Nhưng chàng
vì cô ta, lại có thể làm tất cả mọi chuyện. Chàng yêu cô ta, không để ý thân
phận hoàng phi của cô ta, quên đi tất cả yêu cô ta. Ta biết, chàng tạo phản
không vì cái gì khác, chỉ vì thỏa mãn nguyện vọng của cô ta, để cho con của cô
ta làm Hoàng Thượng. Ngày đó, cha chồng ta đột nhiên trở lại phủ, thịnh nộ nói
muốn lấy lại quân quyền của chàng. Sau đó, cha liền ngã ngựa chết. Ta biết, là
chàng giết cha. Chàng rốt cục điên rồi, rốt cục đã đến lúc chàng hành động. Đi
đến bước này, là chàng bị trừng phạt đúng tội, nhưng, chàng cũng là người đáng
thươ