
cả thắt
lưng nàng không thẳng nổi .
Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, thấy một giọt máu
bên miệng hắn.
“Chàng làm sao vậy, chàng làm sao vậy?” Nàng yếu ớt,
sốt ruột hỏi.
“Không sao, trở về tìm Liễu Vấn Bạch giải độc là
được.” Hắn cắn răng nói.
Nàng khóc nắm chặt tay hắn, trong lòng khẩn cầu ngựa
có thể chạy nhanh thêm một chút.
Vừa đến cửa Đoàn phủ, Cầu Mộ Quân vội xuống ngựa. Nàng
không quen cưỡi ngựa liền ngã khụy xuống đất, nàng lập tức bò dậy, đi cà nhắc
dìu Đoàn Chính Trung đã không còn một chút sức lực.
“Mộ Quân tỷ tỷ, rốt cục tỷ đã trở lại!”
Cầu Mộ Quân quay đầu lại, thấy Thích Vi từ trên cửa
bậc thang đứng dậy, vui sướng chạy tới bên này.
Muội ấy không sao?
Không kịp cao hứng vì Thích Vi vẫn bình an, nàng cố
gắng đỡ Đoàn Chính Trung, không để hắn ngã xuống.
“Mộ Quân tỷ tỷ, hắn làm sao vậy?” Thích Vi đã chạy tới
giúp nàng đỡ hắn nói.
“Nhanh, giúp tỷ gọi người trong phủ đến dìu hắn vào!”
Cầu Mộ Quân vội la lên.
“Được.” Thích Vi đáp ứng, khuôn mặt lại lạnh lùng, lấy
ra một thanh chủy thủ đâm tới phía Đoàn Chính Trung đã sắp hôn mê.
Một cái bóng trắng bay tới, Liễu Vấn Bạch một cước đá
văng Thích Vi ra.
“Thích Vi, ngươi làm cái gì?” Liễu Vấn Bạch hét lớn
trước nay chưa từng thấy.
Thích Vi bị hắn đá ngã xuống đất, nàng nhìn ngực Đoàn
Chính Trung, quần áo đã bị cắt còn có mấy vết máu nho nhỏ dính trên quần áo,
cười nói:“Giết hắn, báo thù cho những người đã chết trong Thích gia ta!”
“Ngươi!” Liễu Vấn Bạch nhìn vết máu trên người Đoàn Chính
Trung, lập tức phi thân đến trước mặt Thích Vi, kiếm trong tay chỉ vào nàng,
lại chậm chạp không đâm vào.
Thích Vi cười lạnh nói:“Sao nào, muốn giết ta sao?
Ngươi giết đi, dù sao Đoàn Chính Trung chắc chắn sẽ chết. Ta dùng bình thuốc
độc ngươi đã nói là ngay cả ngươi cũng không có thuốc giải. Nếu ngươi muốn cứu
hắn, không bằng bây giờ nhanh chóng tiết kiệm thời gian đi nghiên cứu chế tạo
thuốc giải đi.”
“Liễu Vấn Bạch, ngươi mau xem hắn, hắn còn trúng độc
rắn.” Lúc này, Cầu Mộ Quân ôm Đoàn Chính Trung ở phía sau khóc nói.
Liễu Vấn Bạch nói với quản gia đang từ trong phủ đi
ra:“Bắt lấy nàng!” Nói xong liền trở lại xem Đoàn Chính Trung.
Liễu Vấn Bạch nhìn miệng vết thương trên ngón tay Đoàn
Chính Trung, lấy ra hai viên thuốc bỏ vào miệng hắn, nói:“Mau nâng hắn vào
trong phòng.”
Lập tức có hạ nhân đỡ Đoàn Chính Trung vào nhà, sau
đó, Liễu Vấn Bạch vào trong phòng, đuổi mọi người ra ngoài.
Cầu Mộ Quân ngã ngồi trên đất, không còn sức lực thừa
nhận chuyện như vậy.
Nàng không còn gì ả, Đoàn Chính Trung là tất cả của
nàng, là người nàng ký thác tất cả cảm tình, tất cả hi vọng. Nàng đã không còn
gì để mất nữa rồi, nàng không thể mất nốt cả hắn nữa.
Sau nửa canh giờ, Liễu Vấn Bạch gọi nàng vào.
Nhìn Đoàn Chính Trung nằm trên giường, nàng muốn hỏi,
môi lại run lên, không dám hỏi.
Nhìn Đoàn Chính Trung nằm trên giường, nàng muốn hỏi,
môi lại run lên, không dám hỏi.
Liễu Vấn Bạch nói: “Xà độc trong người hắn đã giải,
lúc trước hắn ăn thuốc ức chế độc, cho nên còn kịp. Nhưng lại trúng một loại
độc khác. Thích Vi đâm hắn bị thương, tuy rằng chỉ là vết thương ngoài da,
nhưng trên dao nàng có độc, độc kia chỉ cần gặp máu sẽ làm cho người ta trúng
độc. Trên tay ta không có thuốc giải, cũng không chế được thuốc giải, cho nên
muốn cứu hắn, chỉ có thể đi tìm sư phụ đã dạy ta chế độc. Ta đã cho hắn uống
thuốc rồi, có thể bảo đảm cho hắn an toàn một tháng. Nếu một tháng sau ta còn
chưa trở về, vậy......” Liễu Vấn Bạch không tiếp nói, xoay người đi ra ngoài,
đi được một nửa, lại xoay người, nói với nàng đang ngơ ngác đứng ở bên giường
nhìn Đoàn Chính Trung: “Hắn đã hạ quyết tâm phải làm kẻ thù giết cha của cô,
cũng hạ quyết tâm ở bên cô cho dù cô hận hắn thế nào, muốn giết hắn đến thế nào
đi chăng nữa. Thật ra ‘Phản loạn Thiếu Dương’ tám năm trước là Cầu Vĩ bí mật
một lưới bắt hết tất cả mọi người. Đoàn Chính Trung không phải kẻ thù giết cha
cô, mà cô ngay từ đầu đã là con gái kẻ thù giết cha hắn. Cô gặp hắn, chính là
một âm mưu. Từ giây phút hai người gặp nhau, vẫn luôn là kẻ thù của nhau. Hắn
vẫn biết ở cùng cô, có lẽ sẽ trở thành sai lầm lớn nhất đời hắn, nhưng hắn rất
cố chấp.”
Cuối cùng hắn nói:“Đường ngầm trong phòng này, hẳn cô
đã từng vào, ngay tại lối vào mật đạo, còn che dấu một con đường khác. Nơi đó
mới là mật thất thực sự, nơi đó có tình báo mấy năm hắn thu thập được .”
Âm thanh đóng cửa vang lên, sau đó trong phòng lại yên
tĩnh.
Lời Liễu Vấn Bạch quanh quẩn bên tai nàng thật lâu.
Kẻ thù giết cha...... Hắn nói nàng là con gái kẻ thù
giết cha Đoàn Chính Trung.
Phụ thân Đoàn Chính Trung, bọn họ từng nhắc đến ông.
Vậy cha chồng của nàng là ai?
“Phản loạn Thiếu Dương”? Đoàn Chính Trung có quan hệ
gì với “Phản loạn Thiếu Dương”?
Tám năm trước, Cố Thiệu Chương nghe theo đề nghị của
Cầu vĩ, liên hợp nhiều vị văn nhân cùng nhau phản Thích Tĩnh.
Tám năm trước, Thích Tĩnh lấy danh nghĩa “Phản loạn
Thiếu Dương” giết hơn ngàn người, lưu đày vô số, cũng có vô số người bởi vì sự
kiện này từ đại tiểu