pacman, rainbows, and roller s
Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323515

Bình chọn: 9.00/10/351 lượt.

ịch, nếu thật lòng coi trọng Phượng Âm, chắc chắn sẽ không để yên. Nhưng vì sao lại ra tay cứu nàng, hắn không đoán nổi. Vừa nói xong, Diệp Tiếu chìm vào im lặng không biết đang suy nghĩ gì. Thấy nương tử cảm xúc không tốt, Bách Lý hỏi: “Nàng đang lo lắng cho Phượng Âm?”

“Vâng.” Diệp Tiếu cau mày, cũng thản nhiên thừa nhận: “Thiếp sợ nàng… tuyệt vọng thành quen.”

“Ta cảm thấy cảm xúc của nàng ta không ổn đâu… Lần trước chuyện ở Vong Xuyên, ta tìm thiên địa kính đến xem, lúc ấy nàng ta rõ ràng có thể thoát ra khỏi dòng sông nhưng lại tự buông trôi. Quỷ hồn trong Vong Xuyên có thể nhìn thấu lòng người, chúng huyễn hóa ra người trong lòng nàng ta, chính là Dạ Tịch.”

“Nàng ấy cũng từng kể với thiếp vài chuyện,” Diệp Tiếu thở dài: “Còn lại thiếp tự đoán, nhưng cảnh tượng và người thiếp thấy trong thiên địa kính do quỷ hồn huyễn hóa ra hình như… thê thảm hơn. Thiếp không ngờ thiếu niên Dạ Tịch đối với Phượng Nhi lại tình thâm ý trọng đến vậy, nếu trong ảo cảnh không có hắn, thiếp nghĩ, chút ý niệm sinh tồn Phượng Nhi cũng không có đâu.

“Nàng ấy bây giờ có lẽ chỉ đang tìm việc mà làm thôi, thiếp chỉ sợ đến một lúc nàng không còn muốn làm gì nữa thì sẽ… nên thiếp nghĩ, tốt nhất nên tìm cho nàng một ý niệm.

“Trước tiên phải có ý niệm muốn được sống, những cái khác mới có thể đạt được.”

Dứt lời, nàng tựa đầu vào lòng Bách Lý. Bách Lý ôm nàng, trầm ngâm chốc lát: “Nhắc tới tìm việc cho nàng ta làm, ta bỗng nhớ tới một chuyện.”

“Chuyện gì?” Diệp Tiếu không hiểu. Bách Lý cau mày: “Ban đầu ta không muốn nói vì thấy Phượng Âm nếu biết cũng chưa chắc đã tốt cho nàng ta, vì thương tổn quá lớn. Nhưng nếu chính nàng ta… thế thì chi bằng nói ra vậy.”

“Hả, chàng nói nghe thử xem.” Diệp Tiếu cân nhắc mở miệng.

“Mấy tháng trước ta đang dạo chơi tam giới thì gặp hồn phách Thanh Hòa.” Nói xong, Bách Lý mở lòng bàn tay, một cái bình nhỏ chậm rãi hiện ra trong tay hắn. Bên trong bình vẫn đang lập lòe dòng ánh sáng xanh biếc, Diệp Tiếu dùng thần thức dò xét, thật đúng là một mảnh nhỏ hồn phách của thượng thần Thanh Hòa. Tuy rất nhỏ, nếu phải tập hợp các mảnh hồn phách này thành một khối thì phải cần tới cả trăm ngàn mảnh, nhưng chỉ với một mảnh này cũng đã chứng minh hồn phách Thanh Hòa chưa hôi phi yên diệt.

“Ta đưa hắn về, vốn nghĩ cứ để theo dõi xem sao. Dù sao, thứ nhất, chuyện thượng thần Thanh Hòa qua đời vốn là thiên mệnh, thiên mệnh tuần hoàn vị tất không phải không tốt; thứ hai, nếu muốn hồi sinh hắn thì phải trả giá quá lớn, tam giới ngoại trừ Phượng Âm, có lẽ không có ai chịu tiêu phí cho một thượng thần đã chết từ lâu. Thứ ba…” Nói tới đây, sắc mặt Bách Lý dần tối lại, nghiêm nghị nói: “Cái chết của thượng thần Thanh Hòa năm đó… Ta vẫn cảm thấy hơi kỳ quái!”

“Kỳ quái ở chỗ nào?”

“Cái này…” Bách Lý quay đầu nhìn nàng, nở nụ cười: “Chờ ta xác định chắc chắn sẽ nói cho nàng biết cũng không muộn.”

“Cũng được,” vợ chồng nhiều năm rồi, ở phương diện khéo hiểu lòng người, Diệp Tiếu luôn tự nhận là làm rất khá. Bách Lý nói đợi, nàng cũng không ép buộc, quay lại đề tài ban đầu: “Theo như chàng nói, chúng ta trước hết từ từ quan sát tình trạng Phượng Nhi đã rồi nói sau.”

“Thiếp chỉ là…” nàng cười gượng: “Thiếp chỉ là bị mấy lời của Dược Quân dọa sợ thôi.”

—— Tiếu Tiếu, trái tim là điểm yếu của sinh mệnh. Tim Phượng Âm nếu đã chết thì bản thân nàng ta cũng chẳng được bao lâu nữa.

Hết chương 19 Thương tích của Phượng Âm không nhẹ nhưng cũng không quá nặng, tĩnh dưỡng một đêm, ngày hôm sau Phượng Âm đã sai người chuẩn bị Vãng Sinh Hoa, đích thân mang đến Trường Hằng Sơn. Lớn bé trong Thiếu Hoàng Cung nhất mực khuyên can nhưng chuyện Phượng Âm đã quyết không ai có thể ngăn được, giữa đêm hôm, nàng chọn vài kẻ ngoan ngoãn, chuẩn bị nhuyễn kiệu rồi sai người đưa đi.

Đêm hôm đó trời đổ mưa, sắc trời có vẻ sầm sì không tốt, Phượng Âm sức khỏe còn yếu, bên ngoài phải choàng thêm tấm áo bằng lông chồn trắng tinh. Màu trắng của áo đặt cạnh làn da tái xanh của nàng trông càng nhuốm màu bệnh tật.

Dạ Tịch nhận bái thiếp của nàng, lúc thực hiện vai trò chủ nhân đứng ngoài cửa nghênh đón thì nhìn thấy một nữ tử thế này. Cô tịch, yếu ớt, trắng bệch, người đứng ở nơi đó rõ ràng đang cười nhưng nào khác gì khóc.

Hắn dẫn nàng vào phòng, sai người pha trà nóng, nàng chỉ im lặng ngồi bên, mím môi nhấp từng ngụm trà như những tiểu thư khuê các đoan trang khiến Dạ Tịch cảm giác như đang nằm mơ, ngay cả lời nói cũng phải cân nhắc cẩn thận, sợ Phượng Âm sẽ gây chuyện gì đó… Hắn đoán không ra nên càng lo lắng.

Nhưng đối phương vẫn chỉ bình thản uống trà, thi thoảng tán gẫu cùng hắn. Vãng Sinh Hoa tuy được đặt cạnh tay nhưng nàng chưa chịu nói cho hắn biết ý định của mình. Dạ Tịch thấy nàng mang theo Vãng Sinh Hoa đến, lại không đưa cho hắn thì tỏ ý xu nịnh, huyên thuyên không ít, cùng nàng nói nói cười cười.

Lúc hắn nói, Phượng Âm tay nâng chung trà, bất giác thấy lòng thanh thản lạ. Đó là cảm giác đã lâu không trải qua, sau khi Dạ Tịch thiếu niên ra đi, nàng không còn cảm thấy bình yên như bây giờ. Nàng không cần tự hỏi, không cần hồi