
ơng một cô nương nhưng tình yêu của hắn luôn luôn lỡ mất.
Toàn thân Diệp Tiếu run rẩy, ánh sáng trong mắt cũng dần tối đi. Nàng chậm rãi mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt suy yếu, nước dâng lên quanh tròng mắt.
“Nói với… Quân Hoa…” Nàng thở dốc, giọng nói nhỏ dần, “ta… không đợi được chàng trở về.”
Lời vừa xong liền im bặt.
Nàng như nhớ tới điều gì, từ từ gục đầu xuống, hai mắt nhắm lại.
Thanh Hòa ở bên im lặng chứng kiến, ánh mắt lại thâm trầm bất định. Dạ Tịch rút kiếm ra, trong tay phát ra luồng sáng trắng áp xuống đỉnh đầu Diệp Tiếu.
“Sao ngươi lại giúp nàng tục hồn?” Thanh Hòa nhíu mày. Dạ Tịch thản nhiên nói: “Nếu ta thực sự giết nàng thì không biết Bách Lý sẽ làm ra chuyện gì. Hắn cũng là vị thần từ thượng cổ còn sót lại, tư chất trời sinh đã có một không hai, thời điểm ta còn là Ma thần cũng chỉ cân sức ngang tài với hắn, người như thế không nên chọc vào.”
“Ngươi muốn…”
“Ta hạ độc.” Dạ Tịch đứng dậy, “để hắn bận việc cứu người của hắn đi.”
*******
Khi Phượng Âm tỉnh lại đã qua đêm thất tịch.
Bên cạnh là Dạ Tịch còn đang ngủ, tối hôm qua hắn về rất muộn, dáng vẻ vội vàng. Phượng Âm cũng không làm ầm ĩ với hắn, chỉ cùng hắn ngủ cho đến khi hắn tỉnh lại.
Sau khi thức, hắn thấy Phượng Âm đang trợn to mắt nhìn hắn.
Ánh mắt trong trẻo, thần sắc thanh thuần không tỳ vết, cho dù trải qua năm tháng đằng đẵng, nàng vẫn giản đơn như trước. Hắn vươn tay ôm lấy nàng, cảm giác chỉ cần có nàng trong vòng tay, đó là nơi ấm áp nhất.
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong nắng sớm, đã qua rất nhiều rất nhiều năm, Dạ Tịch chưa bao giờ được cảm nhận cảm giác bình yên thanh thản thế này.
“Đêm nay ta có lễ vật muốn tặng nàng.” Hắn thấp giọng thì thào, “nàng nhất định sẽ thích.”
Đêm đến, Phượng Âm ngồi trong phòng, bị Dạ Tịch hạ chú nên không thể nhìn thấy gì. Đến khi nghe thấy những tiếng ồn ào bên ngoài, mặt đất còn ầm ầm vang dội như có quái vật khổng lồ xuất hiện, làm cho Phượng Âm ngứa ngáy trong lòng.
Đợi một lúc lâu Dạ Tịch mới dẫn nàng ra ngoài.
Nàng không nhìn thấy nên hắn cẩn trọng nắm tay nàng, dìu nàng chậm rãi đi.
Nàng không muốn gì cả, cũng không cần gì, chỉ cần được nắm tay hắn, đi theo hắn.
Ra khỏi phòng, lọt vào tai là tiếng gió gào thét trong đêm của Hồng Hoang, chóp mũi là mùi bụi đất Hồng Hoang. Hắn gỡ bỏ chú thuật cho nàng, chờ mắt nàng thích ứng được thì thấy, trên mặt đất bằng phẳng có vô số ngọn đuốc.
Giống với thế trận năm đó hai người đối mặt với cuộc đột kích của Ác long tộc, hoặc có thể nói là còn lớn hơn thế nữa.
Vô số quái thú Hồng Hoang xếp thành hàng trước mặt nàng trên bãi đất trống, phía trên là một ngọn đuốc lơ lửng trôi do được pháp thuật khống chế, liếc mắt một cái là ánh lửa lấp lánh vô biên vô hạn, kéo dài ngàn dặm, những đàn thú mênh mông trùng điệp, ai nhìn thấy cũng phát run.
Sau đó có tiếng trống truyền đến.
Phượng Âm quay đầu thấy Dạ Tịch đang đứng trên một cái trống cổ lớn, dùng Thái A gõ từng tiếng vang xa.
Tiếp theo lại là một tiếng trống cao vang, vọng khắp Hồng Hoang. Trận thú đột nhiên chuyển động, tiếng trống liên tục dồn dập, từng hàng chấn động có tiết tấu. Chúng chốc lát tản ra, chốc lại hợp lại, chốc bày trận, chốc lại thành hình tròn. Cửu vĩ hồ tộc phe phẩy cái đuôi khổng lồ, long tộc bay lượn trên trời quanh ngọn đuốc, biến ảo đủ loại tư thế… Còn người bên cạnh, trên trống cổ, tay cầm thần kiếm Thái A, như đang múa kiếm mà đập thùng thùng lên mặt trống.
Tiếng trống ngày càng kịch liệt, vũ đạo cũng tới hồi cao trào. Long tộc đột nhiên nâng trống lên, bay tới giữa không trung.
Sau đó, tiếng trống đột nhiên tĩnh lặng.
Mọi người nhìn thấy, nam tử mình vận tử sam, phóng lên cao, mũi kiếm như chim hồng phá vỡ tầng tầng mây đen trong đêm tối, tiếp theo là ánh hào quang toát ra.
Tử y nam tử lửng lơ giữa tầng mây, lỗ hổng càng lúc càng lớn, mây tán sương tan, bóng đêm lùi bước, không lâu sau, ánh mặt trời chọc xuyên chiếu sáng Hồng Hoang.
Tử y nam tử xoay người trở về, đáp xuống mặt trống.
Khi hắn trở lại, một xung lượng lớn làm cho trống cổ phát ra một tiếng nổ, tất cả quái thú đều nhất loạt quỳ xuống.
“A Âm, ta nguyện vì nàng, cuồn cuộn ngày đêm, điên đảo càn khôn.” Giọng nói của nam tử xuyên qua màn không, hắn đứng trên mặt trống, y phục hoa sam phất phơ theo gió, “vậy nàng có bằng lòng theo ta, mãi mãi không rời?”
Phượng Âm nhìn hắn.
Nam nhân giữa không trung được bao quanh bởi vạn trượng hào quang.
Nàng dõi theo hắn từ thuở niên thiếu ngây ngô chân thật, từ khi hắn trở thành thanh niên kiệt ngạo ngông cuồng. Nàng từng vì hắn đau đớn như đứt từng đoạn ruột, cũng từng vì hắn mà hân hoan vui sướng. Một đoạn đường, từng bước đến nay, nàng nghĩ họ bây giờ đang ở đây, ngay lúc này, cuối cùng cũng nói được với nhau câu nói ấy.
Trước mặt nàng là quái thú Hồng Hoang, là ánh quang rực rỡ.
Hắn nguyện vì nàng cuồn cuộn ngày đêm, điên đảo càn khôn, nàng bỗng nhiên…
Gió thổi qua, nàng chậm rãi mở miệng, tiếng nói hỗn loạn hòa cùng tiếng phần phật từ ống tay áo, “Theo chàng bên chàng, mãi mãi không rời!”
Dứt lời, xung quang yên tĩnh như tờ. Một lát sau, tiế