
ng cũng không nhả mà!
Ta ôm đầu lủi trong nhà kho: “Xong rồi xong rồi, Lão Tử xong đời rồi a a a a a… A Hiên sẽ giết chết ta. Vì tiền, hắn nhất định sẽ giết chết ta!”
Ta một mặt nghĩ như vậy, một mặt im lặng rơi lệ đếm lại tiền, nhưng vẫn thiếu rất nhiều, vì thế ta nhịn không được rống to: “Liễu Hoa Hiên, ngươi là tên hỗn đản!!! Lão Tử bán mình cũng không đủ tiền trả ngươi a a a a a a!!!”
“Đã trả rồi!”
Một giọng nam tử từ hư không truyền đến, mang theo ý cười ôn nhu.
Ta toàn thân cứng đờ, cảm thấy có người đang đến, từ phía sau dịu dàng ôm lấy ta.
Ta cứng người mặc hắn ôm, một lát sau, mờ mịt hỏi: “Quân Hoa?”
Người tới ha ha cười: “Ta đã trở về.”
“Á, chàng vẫn là đảo chủ Bồng Lai đảo chứ?” Nghe hắn trở về, ta không hề giật mình, ý nghĩ đầu tiên là hỏi hắn điều này.
Bách Lý Quân Hoa vẻ mặt có chút nghi hoặc: “Thì sao?”
“Nhanh cướp lại vị trí đảo chủ Bồng Lai đảo đi!” Ta quay đầu, một phen kích động cầm tay hắn: “Chàng phải có xe, có nhà, có tiền gởi ngân hàng, chúng ta mới có thể ở bên nhau, biết không?!!”
“Vì sao?”
Hắn rõ ràng không hiểu.
Ta kéo hắn đứng dậy, sau đó tống thẳng hắn ra cửa, làm tư thế cố lên với hắn, “Đi thôi, lấy lại vị trí đảo chủ, đoạt lại núi vàng núi bạc của chàng ở Bồng Lai đảo sau đó còn chuộc thân cho ta.”
“Chờ một chút…”
“Ta thiếu rất nhiều tiền, Liễu Hoa Hiên cái tên tặc tử ngay cả ta cũng lừa, chàng mau lấy lại địa vị, thay ta trả nợ…”
“Chờ một chút…”
“Không thể chờ!” Ta khoát tay trên cửa, vẻ mặt trầm trọng nói: “Đi thôi! Ta tin tưởng chàng!”
Kế đó, ta đóng sầm cửa, để mặc hắn bên ngoài.
Sau một lúc lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa của hắn: “Nương tử, Cô Hoa đảo chủ chỉ là tạm thời thôi, hơn nữa ta đã trả nợ cho nàng rồi, nàng mau mở cửa đi”
Đêm hôm đó, toàn bộ tiên giới giăng đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng.
Trong tân phòng Liễu Hoa Hiên lại một mảnh thanh trong nhưng lạnh lẽo. Ngải Mễ một mình trong phòng, Liễu Hoa Hiên toàn thân hỉ phục, ngồi trên nóc nhà uống rượu. Gió đêm thổi tới, chậm rãi mơn trớn khuôn mặt tuấn tú của hắn, hắn nâng chén đối nguyệt, như nhớ tới người nào đó.
Đó là bao lâu trước kia?
Mấy ngàn hay mấy vạn năm?
Nữ tử ấy, từng ở trong lòng hắn, cùng hắn ngồi trên nóc nhà, nâng cốc cười vui vẻ, trò chuyện ríu rít. Sau đó cười nói với hắn: “A Hiên, chúng ta cứ cả đời như thế này, được không? Được không?”
Được không?
Nhưng khi đó ánh sáng vội vàng, lòng người khó dò.
Hắn không biết, từ khi nào, hắn đã đánh mất trái tim nàng, nàng lại tặng cho người khác.
Quần áo đỏ thẫm, Ngải Mễ không biết khi nào đã ngồi xuống cạnh hắn, đoạt lấy chiếc cốc trong tay hắn.
Nàng lẳng lặng uống rượu, trên gương mặt thanh tú không chút biểu tình, không oán, không hận. Một lúc sau, nàng chậm rãi mở miệng: “Chàng có thích ta không?”
“Thích.” Liễu Hoa Hiên gật đầu trả lời.
Ngải Mễ nheo mắt cười, không chút lưu tình nói: “Nói dối, chàng không thích ta.”
“Không thích thì cưới nàng làm gì?” Liễu Hoa Hiên nhợt nhạt cười như xuân thủy trong trẻo, bộ dáng thanh thanh lãnh lãnh.
Ngải Mễ chua sót cười, nhìn hắn nói: “Bởi vì, chàng muốn Diệp Tiếu buông tay, để Diệp Tiếu ra đi mà không áy náy.”
Liễu Hoa Hiên hơi sửng sốt. Sau một lúc lâu, hắn lắc lắc đầu: “Ngải Mễ, nàng đừng nghĩ ta vĩ đại như thế. Ta lấy nàng, bất quá vì ta biết, nhất định sẽ có một ngày, ta sẽ thích nàng. Ta và Tiếu Tiếu giống nhau, đều tin tưởng, thời gian có thể mài mòn cả sắt thép, cũng có thể tái tạo vạn vật.”
“Nếu chàng không thể thích ta thì sao?” Ngải Mễ nhấp rượu, cười hỏi. Liễu Hoa Hiên quay đầu đi, nhìn vầng trăng khuyết mà nhắm mắt nở nụ cười: “Vậy, đó sẽ là a tì địa ngục vĩnh viễn đọa đày, vạn kiếp bất phục.”
Hắn nói rất nghiêm túc khiến lòng Ngải Mễ run lên, không tự chủ được vươn tay, im lặng nâng khuôn mặt quyết tuyệt đến đáng sợ kia, chăm chú nhìn mắt hắn: “Hoa Hiên, ta sẽ khiến chàng thích ta, dù là một ngàn, một vạn hay mười vạn năm.”
“Bất khả phân ly, vĩnh viễn truy tìm.”
Hết Năm ấy hắn
19 tuổi, nhặt được một con mèo.
Thật lòng
mà nói, hắn không muốn thu nhặt con mèo đó, mèo đen nhìn bẩn bẩn, mắt lại vừa
đen vừa sáng, giữa đêm tối sẽ sáng ngời hữu thần, thật làm người ta hoảng hồn.
Hôm đó trời
mưa to, hắn từ Thiên Hương Các đi ra, từ biệt cô nàng kiều mỵ dịu dàng bên
trong, đang chuẩn bị về nhà.
Hắn làm
công tử phú gia 19 năm, ăn chơi trác táng, thời gian đi đường tính trên đầu
ngón tay, càng đừng nói tới chuyện bị dính mưa. Đêm đó trời bỗng mưa như trút
nước, vì còn trẻ khí thịnh hắn nhất thời nổi hứng, lệnh thị vệ đi phía xa, một
mình rảo bước trong mưa, vì thế, liền gặp con mèo đó.
Con mèo
nhìn qua không phải loại mèo hoang, giơ tay nhấc chân lại đầy vẻ cao quý. Nó vốn
đứng trên bờ tường cao nhìn xuống hắn, dưới màn mưa to bàng bạc, hắn ngẩng đầu
nhìn nó, lại bất ngờ thấy mắt nó, sáng ngời động lòng người.
Hắn mỉm cười
với nó, lại còn lẩm bẩm: “Con mèo kỳ quái!”
Nói xong, hắn
liền xoay người rời đi, rồi sau đó bỗng nghe một tiếng mèo kêu, quay đầu lại
thì thấy hắc miêu đã nhảy đến, theo đuôi hắn.
Hắn đi về
phía trước, hắc miêu cũng đi v