
thời gian này thời tiết đều như vậy, ngoài một số nhiếp ảnh gia với ý
định điên rồ phục lâu dài trên núi, còn lại hầu như chẳng có ai lại lựa chọn
thời gian này để lên núi. Anh có dám nói là trước khi đi anh không hề biết chút
gì về điều này không?”, Tuần Tuần ghé người xuống mép giường nói với Trì Trinh.
Sắc mặt của Trì Trinh tối
lại, một lát sau mới lẩm bẩm: “Tôi đâu có biết là sẽ đen đủi thế này”.
Tuần Tuần cười chua chát,
từ “đen đủi” mà Trì Trinh nhắc tới có lẽ là chỉ việc không lường trước rằng sẽ
bị trượt xuống núi. Trong kế hoạch ban đầu của Trì Trinh chắc hẳn là mong cho
tuyết và mưa bao trùm lấy vùng núi này, như vậy thì dù có bị ức hiếp thì Tuần
Tuần cũng không thể rời khỏi và phải ở lại khách sạn để cho Trì Trinh thoả sức
sỉ nhục. Đáng tiếc là người tính không bằng trời tính, kết quả là Trì Trinh đã
phải chịu báo ứng!
Trì Trinh gạt quần áo
được sấy khô sang một bên, chỉ vào bộ quần áo hoa mặc trên người, hỏi Tuần
Tuần: “Những thứ quỷ quái gì trên người tôi đây?”.
Vì ánh sáng trong phòng
không đủ, Trì Trinh không nhìn rõ vẻ mặt Tuần Tuần, chỉ nhìn thấy cô quay mặt
đi.
“Đó là bộ quần áo tôi
mang theo. Khắp người anh ướt đầm, không thay quần áo làm sao được? Nếu là quần
áo của anh chủ nhà thì sợ anh không chịu mặc, rồi lại gây sự với tôi! Hơn nữa,
đồ ngủ của tôi cũng rất rộng rãi.”
“Ý của cô là, kể từ sau
khi được khiêng về đây, tôi cứ mặc bộ quần áo này sao?” Trì Trinh tưởng tượng
đến cảnh mình mặc bộ đồ ngủ này và để cho mọi người băng bó vết thương, nẹp
chân, sau đó còn không biết có những ai ra vào căn phòng này nhìn thấy nữa, bất
giác chỉ muốn đập đầu chết cho rồi.
Tiếng của Tuần Tuần nghe
cứ như đang cố nén cười, “Mà anh mặc nó cũng đâu có xấu. Vừa rồi chị chủ nhà
nói trông anh xinh hơn cả mấy cô gái trong bản”.
Trì Trinh tức giận: “Cô
coi tôi là đồ ngốc à? Cô nghe hiểu được tiếng địa phương của chị ta?”.
“Mười câu thì cũng hiểu
được một câu”, Tuần Tuần đáp.
“Cô chỉ nghe hiểu được
những câu nói xấu tôi! Dù sao thì tôi cũng đã như thế này rồi, cô cứ việc cười
đi.” Trì Trinh tức giận, dùng một tay cởi bộ quần áo đang mặc trên người, định
thay bằng bộ quần áo của mình, nhưng đáng buồn là một tay rất khó làm, vết thương
lại chưa lành, cử động mạnh một cái là đau tới mức méo cả mặt.
“Cô cười cái gì, nhìn
thấy thế mà không đến giúp tôi à?”, Trì Trinh giận dữ nói.
Tuần Tuần kéo tay Trì
Trinh xuống, khuyên: “Anh chịu khó một chút đi, chân anh bị thương như vậy, ai
mà dám mặc quần vào bây giờ, chẳng may để lại di chứng thì làm sao?”.
“Cô sợ tôi bị què thì
phải chăm sóc tôi cả đời chứ gì?”, Trì Trinh cướp lời.
“Ai mà sống suốt đời với
anh?”
Trì Trinh nghe nói thế
ngây người ra, ngẫm nghĩ một lát cười lạnh lùng: “Đúng thế, cô tính toán nhanh
lắm, chỗ dựa lâu dài tìm đâu mà chẳng thấy, cần gì phải tìm đến một chỗ tạm
thời, đấy là chưa kể còn thiếu một chân nữa chứ”.
Tuần Tuần nén cơn tức
giận, “Giữa chúng ta như thế nào, anh là người rõ nhất, cho dù anh bị liệt hoàn
toàn cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Những chuyện trước đây tôi không muốn
nhắc lại nữa, tôi thấy thương hại anh nên mới chăm sóc anh!”.
“Tôi mà cần đến sự thương
hại của cô sao?” Trì Trinh thay đổi sắc mặt, kéo chăn nhìn bốn xung quanh, rồi
lại nói với Tuần Tuần, “Đưa điện thoại di động của tôi đây. Tôi sẽ tìm người
đưa tôi xuống núi bây giờ”.
Tuần Tuần tìm thấy chiếc
điện thoại cuối giường, không nói không rằng ném nó tới cạnh tay Trì Trinh.
Quả nhiên, người đầu tiên
mà Trì Trinh gọi là Chu Thuỵ Sinh, anh đưa máy ghé sát vào tai nghe một hồi
lâu, mãi vẫn không liên lạc được với đối phương. Trì Trinh sực nhớ ra những
chuyện mà Chu Thuỵ Sinh mới làm, chắc hẳn giờ này ông ta đã cuốn gói và ẩn kín
ở một nơi nào đó rồi. Trì Trinh cũng chợt nhớ ra là mình còn để xe dưới chân
núi, lập tức gọi tới phòng ban của khu danh thắng, chờ một hồi lâu thì nhận
được câu trả lời rằng, chiếc xe ấy không còn ở đó nữa, vì sau khi hai người
đến, Chu Thuỵ Sinh đã lái xe đi ngay lập tức.
Trì Trinh tức giận tới
mức mắt như toé lửa, “Gã khốn đó đến tôi mà cũng còn chơi một vố”.
Trì Trinh xem nhật ký
cuộc gọi, có hàng loạt các cuộc gọi nhỡ, có cuộc thì là của cha anh, có cuộc là
của đồng nghiệp trong công ty, có cuộc là của khách hàng và có cả các cuộc gọi
của đủ loại bạn. Nhưng nghĩ mãi cũng không thể tìm được ai là người có thể đội
gió mưa đến đón và chăm sóc mình trong số đó! Trì Trinh buồn bã phát hiện ra
rằng, trong những lúc thế này, những người mà Trì Trinh có thể nghĩ ra được thì
trừ đồ vô sỉ Chu Thuỵ Sinh sẵn sàng làm mọi chuyện vì cái lợi ra thì chỉ còn
lại người đang đứng bên nhìn anh với con mắt lạnh lùng, bàng quan. Xét theo một
khía cạnh khác cũng có thể nói là, bây giờ Trì Trinh không thể trông cậy được
bất cứ ai.
Trì Trinh ném điện thoại
xuống cuối giường trước mặt Tuần Tuần, rồi nằm phịch xuống, vì không lường
trước được độ cứng của tấm phản giường nên bị đau kêu toáng cả lên.
Tuần Tuần quay lưng về
phía Trì Trinh, thu xếp những bộ quần áo được sấy khô, tưởng rằng