Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Phù Thế Phù Thành

Phù Thế Phù Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323434

Bình chọn: 7.00/10/343 lượt.

lý do yêu

một người, và cũng sẽ quên lý do thù hận, "mãi mãi không quên" chỉ là

một thứ xa xỉ, cần đến rất nhiều tâm huyết, dũng khí, sự kiên định, thậm chí là

phải liên tục ru ngủ mình. Tuần Tuần không nén được suy nghĩ, nếu đã như vậy

thì vì sao đã ba năm rồi mà Trì Trinh vẫn còn xuất hiện bên cô? Là vì tình yêu,

hay vì hận thù? Hay vì cả hai? Đối lại, nếu là cô ở hoàn cảnh ấy, thầm yêu một

người, rồi sau một đêm ân ái, người ấy để lại một món tiền rồi ra đi, cô cũng

sẽ cảm thấy bị sỉ nhục và đau lòng, thời gian trôi qua, chuyện ấy rồi cũng sẽ

đi vào quên lãng. Trì Trinh không quên, ngoài nguyên nhân là tính cách cứng

rắn, có lẽ phần nhiều là vì tình cảm mà anh có được và đáng ghi nhớ quá ít, anh

cần có một nơi để trút bỏ, dù là phải dùng đến cách thức rất quyết liệt và hơi

khác thường.

Trì Trinh gắng gượng dịch

người lại phía Tuần Tuần, sát bên cô, tiếp tục nói: "Tôi chỉ muốn lấy lại

những thứ vốn thuộc về mẹ tôi, còn như cha tôi, có lẽ tôi sẽ để ông ấy sống yên

ổn đến già bên người vợ điệu đà và mấy đứa con còn nhỏ của ông. Tất nhiên, cũng

có thể tôi không có bản lĩnh để chống lại ông ấy, tôi đã thua, vì thế sẽ chẳng

còn là gì cả". Trì Trinh lặng lẽ vuốt ve bàn tay của Tuần Tuần, "Ba

năm trước cô đã nói với tôi trong lúc say mèm rằng, dũng cảm không phải là một

đức tính quý, người không biết gì mới tiến thẳng về trước, nếu biết rõ hậu quả

mà vẫn còn xông lên thì chắc hẳn đã có thứ gì đó che mất mắt của người ấy. Tôi

luôn mang tấm vải che mắt ấy, nhưng tôi vẫn thường xuyên cảm thấy lo sợ".

Tuần Tuần không biết phải

trả lời anh như thế nào ngoài việc trao đổi với Trì Trinh qua bàn

tay, cô cũng không biết có phải một tấm vải khác cũng che mất mắt cô như vậy

không.

"Đời người là một

quá trình mò mẫm trên sa mạc. Tuần Tuần, tôi hỏi cô điều này, cô lựa chọn việc

chết trên con đường lặn lội với niềm tin rằng phía trước sẽ có điểm cuối, hay ở

lại trong căn nhà ảo tưởng, trước khi uống hết giọt nước cuối cùng cũng vẫn cứ

tin rằng tòa thành nơi đây thuộc về mình?"

"Vì sao lại hỏi tôi

điều này?"

"Vì đó là vấn đề mà

ba năm trước cô vất lại cho tôi."

"Vậy, anh đã trả lời

thế nào?"

"Tôi vẫn chưa nghĩ

ra."

"Còn bây giờ thì

sao?"

"Vẫn không biết, có

lẽ tôi chỉ để ý xem người đi cùng đường với mình là ai."

Một hồi lâu sau đó hai

người không nói gì, cùng nằm lặng lẽ, lắng nghe hơi thở và nhịp đập trái tim

của nhau, cả tiếng chó thi nhau sủa từ phía xa xa ngoài cửa sổ.

Trì Trinh nói: "Cô

ngủ rồi à? Nói cho cô biết nhé, tôi đã nghĩ rất nhiều đến cảnh cùng nằm bên cô

như thế này, và nói ra những lời chẳng đâu vào đâu giống như hai kẻ ngốc

nghếch, nhưng theo như tưởng tượng của tôi , dù thế nào thì cũng phải ở trong

một khung cảnh lãng mạn, ví dụ như dưới một bầu trời đầy sao bên bờ biển, nếu ở

trên núi thì xung quanh phải có hương hoa thơm. Thực sự không ngờ cuối cùng

cũng có một ngày như vậy, chỉ có điều, khi tôi nói xong thì chỉ thấy xung quanh

là một bức màn đen đúa".

Tuần Tuần khẽ cười.

"Ngủ đi thôi."

"Ừ."

"Tuần Tuần, tôi còn

có điều cuối cùng này muốn nói với cô".

"..." Tuần Tuần

nghĩ, có những lúc Trì Trinh thực sự giống một đứa trẻ.

Trì Trinh nói: "Cái

chết của cha cô có thể không chỉ là một tai nạn bất ngờ. Ba năm trước, khi tôi

tới bệnh viện phát hiện ra mẹ tôi bị lừa hết tiền, cô hộ lý nói người đàn ông

ấy vừa mới đi khỏi, thế là tôi lập tức đuổi theo sau. Ông ấy vừa nhìn thấy tôi

liền bỏ chạy thục mạng, tôi đã đuổi theo ông ấy từ đầu phố đến cuối phố, rồi

khi tới ngã tư thì đột nhiên biến mất. Ngày hôm sau tôi mới biết ở gần đấy xảy

ra một vụ tai nạn giao thông. Tôi đoán, nếu không vì sợ bị tôi tóm được thì ông

ấy đã không phải hốt hoảng chạy bừa và bị đâm chết như vậy".

Một hồi lâu Tuần Tuần

không nói gì, bàn tay đang nắm tay cô của Trì Trinh bất giác càng siết chặt

hơn.

"Vì sao anh lại nói

với tôi chuyện này? Anh không nói, thì mãi mãi tôi cũng không biết được",

cuối cùng Tuần Tuần cũng lên tiếng, nhưng giọng nói rất khó khăn.

"Vì đó là chuyện

cuối cùng mà tôi giấu cô, bây giờ nói ra rồi, tôi không còn cảm thấy bất an như

trước nữa."

Một lần nữa Tuần Tuần lại

quay về phía Trì Trinh, "Tôi hỏi anh nhé, anh nói trong ba năm ấy anh luôn

hận tôi, lý do để anh hận như vậy là vì cha tôi đã lừa tiền của mẹ anh, hay là

vì cuối cùng tôi đã lấy chồng và rời xa?".

Trì Trinh ngẫm nghĩ một

lát, rồi đáp thật thà: "Cái chính là vì cô rời xa".

Tuần Tuần khẽ gật đầu.

Những cơn biển động của

Thái Bình Dương cũng không bằng việc tôi đánh mất đồ chơi mà mình yêu quý,

những quá khứ dù oanh liệt hơn nữa, dù trắc trở, ly kỳ hơn nữa, cũng chỉ là bối

cảnh điểm xuyết cho cuộc đời bình thường của con người, điều mà chúng ta chú ý

nhất thực ra chỉ là một chút được mất bên mình. Trì Trinh là vậy, còn Tuần Tuần

chẳng lẽ lại có thể khác?

Tuần Tuần nhắm mắt, cơn

buồn ngủ ập đến.

"Cảm ơn cô."

"Tôi chưa làm gì

được cho anh", Tuần Tuần nói trong trạng thái nửa thức nửa ngủ.

Trì Trinh áp mặt vào lưng

của Tuần Tuần, bàn tay của cô vẫn để yên trong tay