
cao.
“Ngươi làm gì gọi lớn tiếng như vậy? Nếu ta nghẹn đến làm
sao bây giờ?” Kim Phúc đến miệng cắn đậu cao, trừng hắn liếc.
Thiết Mộc Ưng thấy nàng
biểu lộ đúng là không chút nào toan tính, hắn nhíu hai con mắt, trong
lòng không thoải mái.
“Thiết mỗ nhận điệu nhảy đẹp là tốt, mời cô nương về Hỉ
thành.” Hắn trầm giọng nói ra.
“Thành chủ chính là ghét bỏ ta?” Vũ nương giật xuống khăn
sa mỏng, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc làm cho mọi người kinh hô .
“Thiết mỗ không dám, nhưng thỉnh cô nương trở lại Hỉ thành
thay ta tạ ơn hảo ý của thành chủ.” Thiết Mộc Ưng kiềm chế tính tình nói ra, không cần thương hại loại
hành vi này.
“Thành chủ chưa lập gia đình, tin tưởng nếu thấy khuê nữ của
thành chúng tôi, chắc chắn thay đổi tâm ý. . . . . .” Tất cả thành sứ giả đều
tiến lên đồng thanh nói nghĩ khuyên hắn thay đổi tâm ý.
“Thật nhiều người muốn cùng ngươi thành thân đó.” Kim Phúc
nhặt một trái cây màu đỏ bỏ vào miệng,
ngọt quá khiến nàng phun mạnh đầu lưỡi, cầm ly trà của Thiết Mộc Ưng lên uống
Thiết Mộc Ưng trừng mắt nhìn nàng, trên trán gân xanh lộ ra,
mày rậm trói chặt, một bộ dáng muốn rống giận.
Kim Phúc này rõ ràng một bộ muốn cùng hắn thân mật, nói là
tâm quý hắn. Hôm nay như thế nào lại hề đau lòng nhìn xem đoàn người vì hôn sự của hắn tranh luận.
“Các ngươi tất cả đều không cần cãi nữa, thành chủ chúng ta
không lâu nữa sẽ cưới vợ chính là ân
nhân cứu mạng Kim Phúc cô nương .” Lý Hổ thấy tình huống không đúng, lập tức đứng
ra thay thành chủ giải vây.
Đoàn người vừa nghe, mục quang đều nhìn về phía Kim Phúc , kể
cả Thiết Mộc Ưng.
Chỉ thấy Kim Phúc quai hàm ăn đến phồng tròn, tròng mắt vô tội nhẹ nhàng nhìn lại hắn.
“Vị cô nương này liên tiếp đã cứu thành chủ chúng ta hai lần,
cùng chúng ta thành chủ tâm đầu ý hợp.” Lý Hổ đoán rằng thành chủ kiềm chế bản
thân quá mức mà lưu Kim cô nương qua đêm, nhất định là đã sớm có ý niệm thành
thân trong đầu.
Thiết Mộc Ưng vừa nghe Lý Hổ lời này, trong nội tâm ngược lại
có chủ ý ──
Lý Hổ phương pháp này ngược lại vẫn có thể xem lời từ chối nhã nhặn. Huống chi,
nếu thật muốn kết hôn hôn, Kim Phúc tuy ngốc, nhưng lại sẽ không vướng bận. Cố
gắng mỗi ngày thưởng nàng vài bánh bao, nàng sẽ an phận tại trong phủ trêu chọc
hắn vui vẻ. Mà lại nhìn nàng thân cường thể tráng, lại ăn được, nên cũng có thể
thay hắn sinh vài tiểu oa nhi dể thương a.
Kim Phúc đến xem xét mọi người toàn bộ chằm chằm nhìn vào
nàng, nàng nuốt xuống thực vật trong miệng, kề đến bên người Thiết Mộc Ưng, dán
bên tai hắn hỏi: “Lý Hổ không phải nói ngươi muốn cưới vợ là cưới người liên tiếp
cứu ngươi hai lần, thế sao tất cả ai cũng nhắm vào ta?”
“Chúng ta về phòng, ta có lời muốn hỏi cô.” Thiết Mộc Ưng nắm
tới tay Kim Phúc, cùng nhau đứng dậy.
Nàng cúi đầu nhìn qua bàn tay của hắn, lại ngẩng đầu nhìn về
phía mắt đen của hắn, lại cúi đầu nhìn qua hai người lẫn nhau cầm tay.
“Không có người nắm qua tay của ta.” Nàng cười toe toét miệng
đối với hắn mãnh liệt cười, nắm chặt tay của hắn.
Thiết Mộc Ưng cũng dùng vài phần lực đạo nắm chặt trở về,
lúc này mới nhớ tới hắn cũng chưa từng nắm qua tay nữ tử.
“Ta thích như vậy.” Kim Phúc đến nắm được càng dùng sức
chút ít.
Thiết Mộc Ưng
giơ lên khóe môi, dẫn nàng cùng nhau đi vào phòng, ngoài ý muốn phát hiện cảm
giác ôm nàng sóng vai, thật sự ──Rất tốt
Kim Phúc được Thiết Mộc Ưng cầm tay, mới đi vài bước liền đến
gian phòng, hại nàng rất thất vọng.
“Ta có thể tiếp tục năm tay ngươi ko?” Nàng hỏi.
Thiết Mộc Ưng gật đầu, dẫn nàng lại bên giường ngồi xuống.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì? Ngươi giấu cái gì kỳ trân dị bảo
cấp cho ta?” Kim Phúc đến hưng phấn đến ngồi không yên, đong đưa tay của hắn hỏi.
“Nếu là nàng cùng ta thành thân, nghĩ muốn cái gì kỳ trân dị
bảo, ta đều tìm cho nàng.” Thiết Mộc ưng nói ra.
“Tốt tốt, ta đây cùng với ngươi thành thân. Ta muốn ăn bánh
bao hạnh nhân, còn có du hương bánh bao. . . . . .” Nàng hai mắt sáng lên nói.
“Nàng biết rõ thành thân là gì không?” Hắn cắt đứt lời của
nàng, mày rậm nhíu lại.
“Thành thân?” Nàng lăng lăng hỏi lại.
Thiết Mộc Ưng chỉ cảm thấy may mắn nàng đối đãi cái khác nam
tử không giống đối với hắn thân thiện như thế, nếu không nàng đã sớm không biết
bị lừa đến nơi nào .
“Thành thân chính là một nam một nữ tạo thành một gia đình.”
Hắn nói.
” Đó.” Nàng gật
đầu, nói tiếp: “Nếu như có thể ăn thật nhiều bánh ngọt thì cáng tuyệt”
“Nàng trong đầu cũng chỉ có chuyện ăn sao?” Thiết Mộc Ưng
không thể nhịn được nữa nói.
“Nói cho cùng! Ta chính là bởi vì ăn mà lỡ đại sự, bằng
không đã sớm thành tiên.” Kim Phúc lòng có ưu tư vỗ vỗ bờ vai của hắn. Mỗi trăm năm cấp tiên ban thi, nàng luôn thua một cửa định
lực, cho nên đến nay vẫn là Tiểu Yêu.
Thiết Mộc ưng á khẩu không trả lời được nhìn qua nàng, đôi
môi lại không tự chủ được giơ lên vui vẻ.
“Nàng yêu thích ta sao?” Hắn trực tiếp hỏi.
“Yêu mến yêu mến.” Kim Phúc đến khanh khách cười to, lập tức
nhảy đến trên người hắn.
Thiết Mộc Ưng hai tay vội vàng chống đỡ bả vai nàng, miễn
cho nàng ngực cũng dán tới.