
oan quỳ dưới cửa tửu
lâu. Nha đầu Phương Nhất Chước kia thật ra có nhìn một chút, nhưng Thẩm
Dũng lại giục nàng đi mau. Ta thấy cô nương kia vẻ ngoài thanh tú trong
sáng, nhưng lại phải gả cho Thẩm Dũng thay con, cha, chúng ta có phải là đã hại cả đời của người ta rồi không?”
“Ách… Cái này, nàng vốn
chỉ là một nha đầu nấu cơm lưu lạc khắp nơi, hôm nay gả vào Thẩm phủ đã
được coi là trèo cao.” Phương Thọ vội vàng giải thích với nữ nhi, “Ta
vừa đến Thẩm phủ, cũng là mất hứng mà về, nhân phẩm và khí độ của Thẩm
Dũng kia đều không được, không xứng với ngươi.”
Phương Dao nhíu
mày, Phương Thọ lại vội bổ sung một câu, “Có điều hắn đối với nương tử
rất tốt, hẳn là sẽ không khiến cô nương kia chịu khổ, dù sao đi nữa hai
người bọn họ cũng rất xứng đôi, ngươi cũng không hợp với Thẩm Dũng.”
Phương Dao lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, tiếp tục vẽ tranh.
“Vậy… Dao nhi a? Hôn sự của ngươi làm sao bây giờ?” Phương Thọ nhắc tới việc
này thì có chút gấp gáp, “Ngươi cũng không còn nhỏ, ta đã đợi bế cháu
lâu rồi.”
Phương Dao có chút ngượng ngùng nhìn phụ thân, “Cha đừng nói mò.”
“Thế nào là nói mò?” Phương Thọ nói, “Ngươi nói một chút xem, muốn nam nhân bộ dạng như thế nào?”
“À.” Phương Dao suy nghĩ một chút, nói: “Ta muốn một người có tài, có khí
độ, then chốt nhất là nhân phẩm phải tốt, biết hiếu thuận với cha.”
“Dao nhi, người như thế ở Đông Hạng phủ không nhiều lắm, chỗ này dù sao cũng là một địa phương nhỏ.” Phương Thọ suy nghĩ một chút, nói: “Không bằng
chúng ta vào kinh đi?” Lão nhân ngoài miệng nói như vậy, nhưng kỳ thực
là sợ ở Đông Hạng phủ, đêm dài lắm mộng.
Phương Dao nghe xong
cũng gật đầu đáp ứng, nhưng nói là vừa mới về không nên vội chuyển đi,
mấy ngày này muốn dạo chơi ở Đông Hạng phủ một chuyến.
…
Thẩm Dũng hoàn toàn không để chuyện Phương Thọ vào trong lòng, những ngày
này ngoại trừ chuyên tâm đọc sách, chính là tìm cách trêu chọc Phương
Nhất Chước.
Phương Nhất Chước đôi khi rất hung hãn, nhưng đại đa số thời gian đều vô cùng nhu thuận, có đôi khi bị chọc tức giận lại
đuổi theo hắn đánh vài cái. Thẩm Dũng mỗi ngày đều nhìn thấy nàng lắc lư trước mặt mình, nhìn thấy, sờ thấy nhưng lại không ăn được, khiến cho
ngực hắn như bị đè nén, vô cùng khó chịu.
Hôm nay thời tiết rất
nóng, Thẩm Dũng ở trong sân dựa vào ghế đá đọc sách, bị mặt trời chiếu
đến thiếp đi, mơ mơ màng màng dựa vào ghế ngủ gật.
Đang trong lúc mơ hồ, liền cảm thấy trên quai hàm mát lạnh, một hương vị trong veo bay tới.
Thẩm Dũng giật mình mở mắt, liền thấy Phương Nhất Chước cười tủm tỉm bưng một cái bắt đứng bên cạnh hắn.
“Nương tử.” Thẩm Dũng lau nước miếng, xoay người ngồi lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phương Nhất Chước vẫn đang cười khúc khích.
Phương Nhất Chước lôi một cái ghế đến gần ngồi xuống bên người hắn, đưa cái bát qua, nói: “Uống đi.”
Thẩm Dũng nhận lấy nhìn một chút, là một chén chè đậu xanh mát lạnh, lập tức nâng lên uống hai ngụm, liền cảm thấy toàn thân sảng khoái, tinh thần
phấn chấn hẳn lên. Uống xong, Thẩm Dũng thở phào nhẹ nhõm, “Thoải mái
quá!”
Phương Nhất Chước cười cười, nhận lấy bát không, Thẩm Dũng duỗi tay túm lấy nàng, để nàng ngồi lên đùi mình, nói: “Nương tử, buổi
sáng ngươi nấu chè đậu xanh sao? Có mệt hay không? Nằm nghỉ một chút
đi.”
Phương Nhất Chước gần đây cũng quen với việc Thẩm Dũng ôm
mình vào lòng, ngồi ở trên đùi hắn, hỏi: “Lát nữa buổi chiều ra ngoài
mua sắm một chút được không? Gần đây tướng công luôn ở trong nhà đọc
sách.”
“Được…” Thẩm Dũng ngáp một cái, “Lại nói, nương tử, gần
đây trong nha môn cũng không có vụ án nào, chẳng trách không có tinh
thần.”
“Không có án mới tốt nha.” Phương Nhất Chước ngẩng đầu
nhìn mặt trời, “Đã nhiều ngày nay nắng nóng, buổi trưa ăn rau trộn cho
mát. Có muốn không?”
“Muốn.” Thẩm Dũng ôm Phương Nhất Chước cọ
cọ vài cái, “Nương tử, ăn cơm xong, chúng ta đi xem diễn khúc được
không, chiều nay ta không đọc sách nữa.
“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Bây giờ ta đi làm cơm đã.” Nói xong liền bỏ chạy.
Thẩm Dũng dựa vào ghế nhìn nàng, trong đầu suy nghĩ, chiều sẽ đưa Phương
Nhất Chước đến phường vải, mua cho nàng vài bộ quần áo, rồi sẽ đi mua
cái gì nữa nhỉ?
Buổi trưa, bọn nha dịch đi ra ngoài tuần tra đều đã trở về, Thẩm Kiệt chạy đến bên giếng nước cởi áo rồi múc nước lạnh
dội lên người, nóng đến nỗi trên đỉnh đầu cũng muốn bốc khói.
Phương Nhất Chước mang chè đậu xanh đã được ướp lạnh tới đặt lên trên bàn cho mọi người.
Đám nha dịch ùa đến, nâng bát lên, hai ba ngụm đã uống hết sạch sẽ, cảm
thấy vô cùng sảng khoái lại rống to hai tiếng, cùng nhau bưng bát nhìn
Phương Nhất Chước, “Thiếu phu nhân, còn muốn nữa.”
Phương Nhất
Chước để hai người đi vào phòng bếp, bưng một nồi chè lớn đi ra, chúng
nha dịch giơ bát chen nhau múc chè, cảnh tượng vô cùng hào hùng.
Thẩm Dũng đi tới hỏi Thẩm Kiệt, “Sao lại nóng thành như vậy? Tuần tra hay là luyện công thế?”
“Đừng nói nữa.” Thẩm Kiệt thở dài, “Không biết nạn dân gặp hoạ từ chỗ nào
chạy tới đây, cướp bóc đồ đạc của dân chúng trên đường, ta cùng các
huynh đệ đu