
ng tượng, cớ sao việc làm
ăn lại tốt như vậy?”
“Những phường vải này đều đã làm ăn lâu năm ở đây.” Thẩm Dũng cười, “Chưởng quầy của Tào Ký phường là Tào đại
nương, vốn là một người dệt vải, cũng đã làm hơn mười năm, cái loại rèm
cửa này vẫn chưa từng đổi mới qua, trước kia nàng đều tự mình dệt, nhưng sau đó tuổi đã lớn cũng có tiền vốn, liền tìm những người có khả năng ở xung quanh đến truyền lại tay nghề.”
“À…” Phương Nhất Chước gật đầu, lẩm bẩm: “Phường vải này làm lâu năm rồi nên công việc vẫn tốt, có khách quen lại còn có thể đời đời lưu truyền.”
Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước dường như hơi xuất thần, liền hỏi: “Nương tử, nghĩ cái gì đó?”
Phương Nhất Chước nhìn hắn nói, “À… Ta đang suy nghĩ có nên tìm việc gì đó để làm hay không.”
“Không cần.” Thẩm Dũng lắc đầu, “Chi bằng ngươi giúp ta nghĩ xem ta nên làm
cái gì mới tốt, dự tính trước, đến lúc đó bản thân ta có thể kiếm được
tiền, ta sẽ nuôi ngươi, ngươi ở bên cạnh phụ giúp ta là được.”
Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng, vui sướng gật đầu, “Ừ, được. Hai chúng ta cùng làm.”
“Ta đây làm cái gì mới tốt?” Thẩm Dũng vuốt cằm, “Ta đã nghĩ vài ngày rồi, đến bây giờ vẫn cảm thấy ta chỉ thích tra án.”
“Mấy hôm nay buổi tối ngươi ở trên giường lật qua lật lại chính là nghĩ chuyện này sao?” Phương Nhất Chước có chút giật mình.
“À… Hơn nửa là như thế.” Thẩm Dũng cũng thành thật khai báo, đúng là một
nửa hắn suy nghĩ cho tiền đồ tương lai, nhưng càng nhiều hơn là hắn nghĩ đến Phương Nhất Chước. Gần đây đoán chừng là vì khí trời khô nóng, buổi tối ngủ ít đi, hắn liền ở trên giường miên man suy nghĩ. Khiến hắn buồn phiền nhất chính là buổi tối Phương Nhất Chước ngủ rất hay đá chăn, áo
choàng lại ngắn, cánh tay cái bụng đều lộ ra bên ngoài, làm hắn tâm
hoảng ý loạn.
Phương Nhất Chước kéo cánh tay Thẩm Dũng, hai
người đi tới trước cửa Tào Ký phường, quả nhiên thấy vài một cô nương
đang xem vải.
Thẩm Dũng liếc mắt nhìn, phát hiện bên trong đều
là nữ tử, không có nam nhân, khiến hắn không được tự nhiên, nam nhân
không thể tới phường vải sao?
Quả nhiên, Thẩm Dũng và Phương
Nhất Chước cùng nhau tiến vào, khiến cho không ít các cô nương chung
quanh chú ý, sau đó có vài vị cô nương cười vội vàng thanh toán rồi chạy đi, như vậy thật kỳ quái.
Thẩm Dũng hơi buồn bực, tự nói: đây là làm sao? Ai quy định nam nhân không thể tới phường vải vậy?
Phương Nhất Chước cũng âm thầm vui vẻ, trước đây đi qua một số nơi, cũng có
một vài cô nương nhìn lén Thẩm Dũng, tướng công của nàng cũng được rất
nhiều cô nương nhớ thương. Nghĩ tới đây, Phương Nhất Chước vô thức nắm
chặt lấy cánh tay Thẩm Dũng, phải chú ý một chút mới được!
“Thẩm thiếu gia, Thiếu phu nhân tới rồi.”
Lúc này, bên trong phường một vị lão phu nhân tóc hoa râm đi ra, trên tay cầm vài cuộn vải, cười nói: “Muốn mua cái gì?”
“À, Tào lão bản.” Thẩm Dũng cười cười với vị phu nhân kia, “Nương tử ta muốn chọn một ít vải để may quần áo.”
“Thiếu phu nhân, muốn may áo lót bên trong hay là áo khoác ngoài?” Tào lão bản nhiệt tình muốn giúp Phương Nhất Chước chọn.
Phương Nhất Chước lấy tay sờ sờ vải, thời tiết nóng nực, dùng loại vải mỏng
một chút mới tốt, liền chọn loại vải mỏng nhất, vải màu trắng trên nền
có vẽ những đóa lan lớn, thoạt nhìn thanh nhã, nhưng thủ công cũng rất
tỉ mỉ. Phương Nhất Chước liền muốn, trở về có thể thêu thêm một ít lá
sen ở ngoài viền.
Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước kéo ra không
ít vải, liền hỏi: “Nương tử, lấy nhiều vải như vậy có thể làm ra bao
nhiêu cái yếm a? Còn rất nhiều loại khác mà, ngươi trắng, mặc đồ màu đỏ
sẽ rất đẹp.”
Mặt Phương Nhất Chước đỏ lên, trừng măt nhìn Thẩm Dũng: “Vải này để may áo khoác.”
“Hả?” Thẩm Dũng duỗi tay sờ sờ, nói: “Làm áo khoác quá mỏng đi, đổi thành cái này!” Nói xong, đưa một cuộn vải dày hơn đến.
Phương Nhất Chước có chút bất đắc dĩ, “Cái này dày quá, làm áo lót thì tốt hơn.”
“Không được!” Thẩm Dũng vội vàng lắc đầu, “Áo lót phải mỏng, theo ta thấy áo
khoác mới phải dày, người khác mới không nhìn được!”
Thẩm Dũng sốt ruột, liền đem lời nói thật nói ra, mặt Phương Nhất Chước ửng đỏ, híp mắt nhìn Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng ho khan một tiếng, gãi gãi quai hàm, quay sang Phương Nhất Chước
cười khúc khích, tuy nhiên vẫn cầm miếng vải mỏng trong tay nàng đổi lấy miếng vải bố dày.
Tào lão bản bên cạnh nhìn thấy, nhịn không
được cười lắc đầu, nghĩ: cảm tình tiểu phu thê này đúng là tốt như trong lời đồn, Thẩm tri phủ có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Cuối cùng
Phương Nhất Chước không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là để
Thẩm Dũng chọn, Thẩm Dũng liền thoải mái chọn lựa, chính là chọn để thỏa mãn tâm tư của mình! Chọn loại tơ lụa tốt nhất chất liệu vô cùng mỏng
để làm áo lót cho Phương Nhất Chước. Còn áo khoác lại chọn loại vải dầy
có trang trí hoa văn nổi bật cho dù có ánh sáng chiếu xuyên qua cũng
không nhìn thấy bên trong.
Mua rất nhiều, Thẩm Dũng lấy bạc ra
trả, còn Phương Nhất Chước thì cầm vải đứng ở cửa chờ hắn. Lúc này, chợt nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, dường như có người muốn vào.
Phương Nhất Chước vô th