XtGem Forum catalog
Phương Đại Trù

Phương Đại Trù

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324851

Bình chọn: 8.5.00/10/485 lượt.

tay về, trừng mắt nhìn hắn.

Mạc Đông Đông cũng quay lại trừng, hai người một lớn một nhỏ đứng ở trong sân trừng mắt nhìn nhau.

“Đi.” Thẩm Dũng trừng đủ rồi, liền duỗi tay kéo cổ tay Phương Nhất Chước đi ra ngoài, “Ta không học nữa.”

Mạc Đông Đông ở phía sau bắt đầu ồn ào: “Ai, ngươi không học nữa sao? Võ công của sư phụ ta rất lợi hại đó!”

“Dạy dỗ ra một đồ đệ như ngươi.” Thẩm Dũng bất mãn nói, “Thì sư phụ ngươi cũng khẳng định chỉ là một người bất tài, không học!”

Nói còn chưa dứt lời… Liền cảm giác cẳng chân tê rần, dường như là bị cái

gì đó đâm vào, Thẩm Dũng cả người té ngã sấp ở trên mặt đất.

“Tướng công?!” Phương Nhất Chước vội vàng tiến lên dìu.

“A…” Thẩm Dũng xoa xoa chân, nhìn xuống chỉ thấy trên mặt đất có một viên sỏi nhỏ.

Phương Nhất Chước cầm viên sỏi ấy lên nhìn một chút, chỉ thấy đó là một viên

đá tròn được mài trơn nhẵn, nàng nhíu mày xem xét xung quanh hô lên: “Là ai lén lút sau lưng đả thương người?”

Khắp nơi không ai trả

lời, chợt nghe Mạc Đông Đông cười ha hả nói: “Hắc hắc, xem ra sư phụ ta

cũng rất vừa ý với ngươi, nếu ngươi không thể chế phục được ta, đời này

cũng đừng nghĩ đi ra khỏi đây, ở lại đây làm việc phục vụ ta thôi.”

Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đều nhịn không được nhíu mày, Thẩm Dũng nói, “Ta không muốn học cũng không được sao?”

Mạc Đông Đông dương dương: “Tất nhiên.”

“Nơi này của các ngươi là hắc điếm sao?” Thẩm Dũng đứng lên phủi y phục,

chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị một viên đá nữa bắn đến, Phương Nhất Chước

tay mắt lanh lẹ, một cước đá văng ra. Chỉ là lực bắn của viên sỏi rất

lớn, Phương Nhất Chước đá văng được ra, đầu ngón chân cũng vô cùng đau

đớn, nàng duỗi tay xoa xoa chân, hướng về phía Thẩm Dũng nói: “Tướng

công, người này công phu rất cao.”

“Ai nha, tiểu nương tử cũng

từng luyện qua võ công sao.” Mạc Đông Đông hắc hắc cười, lại ngáp ngáp

một cái, nói: “Ta mệt rồi, đi trước ngủ một chút, đúng rồi, trước sân có đất trồng rau, hái hết rau về, sau đó đem đất xới lên một lần, rồi gieo hạt giống rau, còn phải ra sân sau cho gà ăn, cho cá ăn.”

Hai mắt Thẩm Dũng trợn tròn lên, “Bắt ta đi trồng trọt?”

“Đúng thế…” Mạc Đông Đông vỗ vỗ vào miệng lại ngáp một cái, nói: “Nhanh lên một chút đi, ta cũng đói bụng rồi.”

Thẩm Dũng tức giận đến không thể nói nên lời, Phương Nhất Chước vỗ vỗ hắn, nói: “Chỉ là trồng rau, cho gà ăn, ta sẽ đi.”

“Chờ một chút.” Thẩm Dũng kéo Phương Nhất Chước lại, đem áo khoác cởi ra giao cho nàng, nói: “Ngươi đừng động vào, ta đi.”

Phương Nhất Chước tiếp nhận lấy quần áo của hắn, nói: “Để ta.”

“Nương tử của Thẩm Dũng ta sao có thể đi trồng rau, nuôi gà được?” Thẩm Dũng

bĩu môi, nói: “Hơn nữa, là ta học võ công cũng không phải ngươi học,

ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong, chạy về phía vườn

rau.

Phương Nhất Chước ở phía sau cười tủm tỉm nhìn theo, trong

lòng hưởng thụ vô cùng, một câu nói “Nương tử của Thẩm Dũng ta sao có

thể trồng rau” kia so với những lời nói nịnh nọt ong bướm còn lọt tai

hơn.

Có điều nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, một

đại thiếu gia như Thẩm Dũng đã từng làm qua những chuyện này sao? Thẩm

Dũng chật vật xắn lên ống quần, khó khăn lắm mới từ dưới đất nhổ lên một cụm “rau hẹ”, Phương Nhất Chước nhận trong tay nhìn nhìn, nhưng không

nhẫn tâm nói cho hắn, đây là hành lá…

Mạc Đông Đông chạy tới

thấy vậy dậm chân mắng Thẩm Dũng, nói loại hành này hắn mới trồng non

nửa năm, lại bị Thẩm Dũng nhổ lên, phải bồi thường tiền.

Thẩm Dũng đang trong cơn tức tối liền ném rau rồi đuổi theo hắn.

Phương Nhất Chước lắc đầu, cúi xuống đất thu lấy rau, lại đến chỗ lão gà mái

sau viện lấy hai quả trứng, sau đó ra ao cho cá ăn tiện thể từ trong

lưới bắt lấy một con cá sống, quay về phòng bếp làm cơm.

Thẩm

Dũng cùng Mạc Đông Đông ở bên ngoài nháo một hồi mệt mỏi, ngồi ở trên

ghế đá trong sân thở dốc, ngửi thấy được phòng bếp truyền ra hương thơm

của thức ăn, bụng của Mạc Đông Đông réo ầm ĩ, “Cái gì lại thơm như vậy

a?”

Thẩm Dũng lườm hắn một cái, nói: “Nương tử của ta nấu cơm là thiên hạ đệ nhất!”

Mạc Đông Đông nghe xong, sờ sờ cằm, nói: “Nương tử này của ngươi nhặt được ở đâu thế, nha đầu tốt như vậy thế nào lại theo một kẻ không học vấn

không nghề nghiệp, sống tạm bợ như ngươi?”

Thẩm Dũng lại tức giận: “Ai cần ngươi lo.”

“Ta nói, ngươi thật đúng là.” Mạc Đông Đông tiến lại gần phía Thẩm Dũng,

“Ngươi võ công không biết, học vấn không có, tiền đồ lại càng không, của cải hữu hạn, tính tình rất kém, đến cả trồng rau cũng không thông, sau

này sẽ chiếu cố nương tử nhà ngươi thế nào? Chớ không phải là muốn ăn

cơm mềm bắt nàng chăm sóc ngươi chứ?!”

Thẩm Dũng nhíu mày, không nói lời nào.

Mạc Đông Đông nhếch mày, tiếp tục nói: “Ngươi nghĩ xem, trên đời này nhiều

người tài ba như thế, so với ta còn tốt hơn, trưởng thành khẳng định có

tiền đồ, đến lúc đó, nương tử nhà ngươi cũng đã lớn, thấy ngươi vô dụng, khẳng định sẽ chạy theo người khác.”

“Thối lắm!” Thẩm Dũng lại bốc hoả, xoay người đứng lên muốn đánh Mạc Đông Đông.

Mạc Đông Đông nói, “Ai nha, ngươi thoáng nghe cho l