
hư phải tới đúng giờ vấn an Vương gia và Vương phi, đến giờ dùng cơm
phải tới, sẽ bố trí nha hoàn hầu hạ Lạc Tuyết vân vân..., Lạc Tuyết sau
khi nghe điều gì cũng đều gật đầu, bày tỏ đã hiểu và nghe hết mọi việc.
Sau khi nói xong, liền phân cho nàng một nhà hoàn hầu bên mình tên là Ngọc
nhi, là một tiểu nha đầu thanh tú hay xấu hổ, không giống như nha đầu
Cẩm nhi ngày ngày huyên náo, đột nhiên bên tai trở nên quá yên tĩnh, Lạc Tuyết cũng có chút không quen, lại bắt đầu nhớ nha đầu kia quá.
Sau ngày thành thân, cuộc sống của nàng cứ yên ổn mà trôi qua như vậy, cho
dù làm cái gì cũng phải cẩn thận, chỉ lo xảy ra chuyện gì không tốt. bây giờ, ít ra ngoài mặt, Lạc Tuyết và Thượng Quan Vũ Điệp sống với nhau
coi như là hòa thuận. Trong một tháng, bình thường Long Ngạo Thiên sẽ ở
bên Vũ Điệp nửa tháng, nửa tháng sau lại ở cùng nàng.
Thượng Quan Vũ Điệp đã hạ sinh một nữ nhi, Tạm thời Long Ngạo Thiên vẫn chưa có con trai, nên ở trước mặt mọi người tuyên bố: "Vương phi và trắc vương phi
người nào sinh hạ được trưởng tử cho Vương phủ, sẽ lập đứa bé đó làm thế tử. Bất kể mẹ đẻ là ai, một lời định không thay đổi!"
Lời này
nói ra, Lạc Tuyết tỏ ra bình thường, nàng nghĩ cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi, nếu không phải là của nàng, thì tranh giành cũng vô ích.
Lạc Tuyết lúc gả đi có mang theo một cây đàn cổ, Ngọc nhi đối với nàng cũng không quá thân thiết, cả Vương phủ rộng lớn như vậy cũng không có ai có thể cùng nàng giải bày tâm sự, những lúc thấy cô đơn, Lạc Tuyết thường
đánh đàn cho bản thân nghe.
Long Ngạo Thiên đã nhận lệnh rời khỏi kinh thành bắt người và tịch thu tài sản của những quan tham, đã vài
ngày chưa trở về phủ.
Lạc Tuyết nhớ ngày đó nàng dựa theo tâm trạng mình đánh một khúc đàn , lúc này lại đánh lên:
Lần đầu gặp nhau, vẫy nhẹ quạt, búi tóc tung bay, đã lưu lại trong trái tim.
Ngoảnh đầu lại nhìn lại, người đã đi, nược mắt trống rỗng, quay đầu lại mênh mông.
Bất chợt gặp nhau, ngẩng đầu nhìn , là Nhu Tình, say mê một đời.
Cuộc đời này nguyện làm hồng nhan, ước làm chim liền cánh.
Không quên lời hứa người nói, nhưng sợ sai lầm lỡ dở cả cuộc đời.
Đợi chờ vô ích, đợi chờ vô ích, nước mắt rơi ướt phím đàn, từng chút từng chút một.
Long Ngạo Thiên đã đứng ở cửa được một lúc lâu, thấy Lạc Tuyết chìm đắm
trong hồi tưởng, nhất thời không thể thoát khỏi, trong khúc nhạc tựa như là đang nhung nhớ một người không thể quên, trong người có chút nóng
lòng, nhẹ giọng gọi: "Lạc Tuyết?" "Lạc Tuyết?" Long Ngạo Thiên nhẹ nhíu mày, lần thứ hai gọi Lạc tuyết giữa lúc nàng đang mơ mơ màng màng.
Lạc Tuyết khẽ quay đầu lại, thấy đúng là Long Ngạo Thiên, mỉm cười kêu lên: "Vương Gia! Chàng đã về rồi!"
"Như thế nào, nàng không hi vọng bổn vương trở về sao?” Long Ngạo Thiên hòn
đá đè nặng trong lòng chưa tản đi, giọng hơi lạnh lùng hỏi.
Lạc
Tuyết giật mình, nhìn sâu xa Long Ngạo Thiên một lát, mới nói: "Vương
Gia tại sao có thể nói như vậy? Đây là vương phủ của chàng, chàng là chủ tử ở nơi này, ai lại dám không chào đón chàng trở về phủ chứ?"
Long Ngạo Thiên nuốt xuống tức giận, đến gần Lạc Tuyết, "Nàng nói đúng, Bổn
vương là là chủ tử của nơi này, bất luận là kẻ nào thích cũng được,
không thích cũng không sao, đều phải học chấp nhận!”
Lạc Tuyết
mặt không cắt ra một giọt máu, mơ hồ cảm thấy đau đớn, niềm kiêu hãnh
của nàng cũng nổi lên, khóe miệng nhẹ nhích lên, cười như không cười,
"Lạc Tuyết tạ ơn Vương Gia dạy bảo, Lạc Tuyết nhất định ghi nhớ thân
phận của mình!"
Long Ngạo Thiên đã giận bây giờ lại càng giận
thêm, tại sao nhất định không chịu nói vài câu ôn nhu nhẹ nhàng vậy? con ngươi màu đen của hắn chăm chú nhìn vào khuôn mặt ôn hòa của Lạc Tuyết, gằn từng chữ: “Nếu như đã biết thân phận của mình, vì sao không xưng là thiếp.”
"Dạ, thiếp biết sai rồi! Xin Vương Gia tha tội!" Lạc Tuyết ngừng chốc lát, cúi đầu nhẹ nhàng nói.
"Hừ!" Long Ngạo Thiên vung cẩm bào xoay người rời đi. Để lại Lạc Tuyết một
mình đứng đó ngơ ngẩn, lo lắng một lúc rất lâu, đây là như thế nào? Đây
là lần đầu tiên sau khi nàng gả cho chàng hai người bất hòa, nhưng Lạc
Tuyết suy nghĩ thật lâu, cũng không biết nàng sai ở đâu.
Nhưng
đúng là Long Ngạo Thiên rất giận, lúc trước cưới Lạc Tuyết là vì thích
nàng, bởi vì sắc đẹp của nàng khiến cho bản thân khó có thể kiềm chế
được, mà lúc này hắn lại muốn nhiều hơn thế, bản thân hắn cũng không
hiểu hắn muốn nhận được điều gì trên người của nàng?
Vừa nghĩ đến trong lòng nàng có nam nhân khác, Long Ngạo Thiên không biêt tại sao
lại nổi giận, mặc kệ oán hận trong đầu, đi tới nơi ở của Thượng Quan Vũ
Điệp "Thanh Tâm các" .
"Vương Gia, vừa rồi quản gia đã tới báo,
nói là Vương Gia đã trở về phủ, thiếp đã chuẩn bị cháo tổ yến cho Vương
Gia đi đường về mệt, như thế nào mà lúc này Vương Gia mới tới đây? Ha
ha, có phải là đã qua thăm Tuyết muội muội rồi không?" Thượng Quan Vũ
Điệp bưng cháo, nũng nịu nói.
Long Ngạo Thiên nhận lấy bát cháo
tổ yến, đơn giản"Ừ" một tiếng, liền chơi đùa cùng Tiểu Quận Chúa Long
Khuynh Nhã, Thượng Quan Vũ Điệp trong lòng không t