
giết hắn!"
"Không, sư công, đó là chuyện của Lạc nhi, Lạc nhi muốn tự mình giải quyết,
người không phải đã nói rồi sao? Chuyện tình cảm không phân biệt là đúng hay là sai, giữa bọn con, cuối cùng rồi cũng sẽ kết thúc, vậy nên sư
công đừng đi tìm hắn, cuối cùng sẽ có một ngày, Lạc nhi sẽ đích thân đi
gặp hắn để hỏi rõ ràng mọi chuyện!” Lạc Tuyết nôn nóng nói, mặc dù nàng
hận Long Ngạo Thiên, nhưng vẫn không hy vọng hắn chết, giữa bọn họ còn
một đoạn tình cảm còn rất phức tạp, hắn không thể chết được?
"Haz, nha đầu ngốc, con bị hắn làm tổn thương đến như vậy, còn không làm cho
bản thân trở lãnh khốc nhẫn tâm thêm một chút nào sao?" Ngọc Trần Tử bất đắc dĩ nói.
"Không phải vậy, hiện giờ trên cuộc đời này, điều có thể khiến Lạc nhi để tâm đến, chỉ còn có sư công và người của Lê gia,
hắn, là cơn ác mộng của cả cuộc đời con, con nhất định sẽ thoát khỏi cơn ác mộng này!” Lạc Tuyết con ngươi chớp động phát ra ánh sáng lành nhạt
mà quyết liệt, giống như tâm của nàng đã chết từ lâu.
Phía bên trong “Hồi hồn cốc” có một mảnh đất trống, tứ phía đủ các loại hoa
thơm cỏ dại, bên ngoài cốc đã là mùa xuân, sức sống ngạo nghễ khắp nơi,
cho nên nhiệt độ bên trong cốc cao hơn so cới trước kia, mà nhiệt độ
không khí như vậy khiến cho hoa bên trong “Hồi hồn cốc” nở rất đẹp,
hương thơm dễ chịu, nhưng Lạc Tuyết lại không thể hiểu rõ, một bong hoa
xinh đẹp thơm ngát như vậy, vì sao lại có độc chứ?
Ngọc Trần Tử
đã truyền vào trong cơ thể Lạc Tuyết công lực năm mươi năm của mình, rồi lại dạy Lạc Tuyết phương pháo điều khí, đợi chân khí trong cơ thể Lạc
Tuyết hoàn toàn thích ứng, Ngọc Trần Tử bắt đầu dạy Lạc Tuyết kiếm pháp
tuyệt vời của hắn…..tiêu dạo thập tam kiếm!
Giờ phút này, hai
người đang đứng trên bãi đất trống, trong tay Ngọc Trần Tử cầm rất nhiều thanh kiếm, chuôi kiếm trắng như tuyết, trên vỏ kiếm mơ hồ tản ra một
tầng thanh khí, kiếm chưa ra khỏi vỏ, đã là bất phàm, thân kiếm như
ngọc, toàn thân sáng óng ánh, kiếm ra, một tầng lạnh lẽo. Lạc Tuyết vô
cùng kinh sợ, “Sư phụ, thanh kiếm này nhất định không phải là vật phàm!”
“Đó là đương nhiên! Đây là sư tổ truyền lại cho sư phụ, nó tên là “Hỏa Vân
Kiếm.” Kiếm này chém sắt như chém bùn, rất quyết đoán, thế nhưng nó đã
đi theo sư phụ ẩn mình hai mươi năm rồi! Hôm nay sư phụ tặng cho con,
truyền lại cho con, mang theo nó hành tẩu giang hồ!” Ngọc Trần Tử nhẹ
nhàng vuốt ve Hỏa Vân Kiếm, vô cùng cảm thán mà nói.
“Thật sự?
Cám ơn sư phụ, nhưng mà Lạc nhi không rõ, nó rõ ràng là một thanh kiếm
mà trắng, vì sao lại gọi là ‘Hỏa Vân Kiếm’?” Lạc Tuyết nghi vấn hỏi. “Ha ha, đây chính là thanh kiếm khác với những danh kiếm bình thường, nghe
nói Hỏa Vân Kiếm là lấy tự Tam Sơn tứ hải Vạn Niên Hàn Thiết thêm sương
ngọt của trời mà tạo thành, một khi kiếm này dính máu, toàn thân sẽ đỏ
như lửa, thanh kiếm càng trở nên vô cùng sắc bén, bất kì binh khí nào
đụng phải, lập tức cắt thành hai mảnh, hơn nữa, Hỏa Vân Kiếm không những có thể cầm trong tay, mà còn có thể làm một chuôi nhuyễn kiếm giắt bên
hông, một tay của Lạc nhi có nhiều bất tiện, sau này có thể mang theo
nhuyễn kiếm bên người.” Ngọc Trần Tử đắc ý giải thích, đồng thời lại lo
lắng đến suy nghĩ của Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết nghe xong kinh ngạc
cười toe toét, “Đó quả nhiên là một thanh kiếm cực phẩm rồi! Thanh kiếm
quý giá như vậy Lạc nhi không xứng đáng có được, sư phụ nên giữ lại cho
mình đi!”
Ngọc Trần Tử cười thành tiếng, “Con đúng là nha đầu
ngốc! Sư phụ chỉ có con là người thân, không cho con thì cho ai? Huống
chi sau khi sư phụ chết, những vật sở hữu của sư phụ cũng phải để lại
cho con!”
“Ha ha, vâng.” Lạc Tuyết cười ngây ngô rời khỏi cánh
tay Ngọc Trần Tử, hờn dỗi: “Sư phụ, nhanh nhanh bắt đầu dạy cho Lạc nhi
đi, Lạc nhi không thể chờ được nữa rồi!”
Ngọc kiếm, mỗi loại kiếm cho mười chiêu, mỗi chiêu lại có mười biến hóa, tuy chỉ là một thuật
kiếm đơn giản nhưng lại có đến một nghìn ba trăm chiêu biến hóa. Đây là
đệ nhất kiếm, tên là truyện cười đón khách, sau đó là nhược liễu phù
phong, trăng sáng trên không, ám ảnh trùng điệp, Phong Lôi chấn động,
tâm như thu thủy, Thiên Địa kinh biến, vạn vật Quy Nhất, tùy tâm sở dục, tứ hải chi nội, Thiên Địa ngao du, Tiêu Dao thiên hạ, Phản Phác Quy
Chân. Trong mười ba kiếm này, một kiếm biến hóa vô cùng nhanh, chiếu
thức sắc bén, chỉ cần học Tần Tử nghiêm túc nói: “Hảo, trước tiên chúng
ta bắt đầu luyện Tiêu Dao thập tam kiếm. Tiêu Dao thập tam kiếm, tên cổ
là Tư Nghĩa, tổng cộng có mười ba được cách vận dụng linh hoạt, gần như
gắp thiên hạ không có ai là địch thủ!”
“Đây là bộ kiếm pháp nội
công tâm pháp, con nên nhớ kĩ, chiêu thức hòa vào mình.” Ngọc Trần Tử
nói xong, từ trong lòng lấy ra một quyển sách bìa xanh cũ đưa cho Lạc
Tuyết, “Luyện kiếm yêu cầu thân và kiếm hợp, kiếm và thần hợp, trước
tiên sư phụ luyện đệ nhất kiếm ‘Truyện cười đón khách’ cho con xem, con
xem cẩn thận vào!”
Lạc Tuyết cực kì thông mình, mặc dù không phải luyện võ kì tài, nhưng một chiêu thức quan sát hai lần sẽ biết, đối với người học võ nửa chừng m