
n chạy đi xem trộm. Nàng trèo lên tường
thành lãnh cung đã cũ kỹ loang lổ, liếc ngang liếc dọc thế nào lại trượt chân rơi thẳng xuống đất. Sau đó nàng có kể chuyện này cho sư phụ nghe, ánh mắt sư phụ bỗng chốc trở nên thương xót, giống như lúc đó người đã
thấy trước tương lai nàng cũng sẽ trở thành một nữ nhân đáng thương chết dần chết mòn trong thâm cung.
Lãnh cung ở Ô Quốc không giống Ưu Cung này, ở đó vô cùng rách nát, hoang phế, có thể nói cả trăm năm chưa từng được tu sửa cũng không ngoa. Ở đó có khoảng bốn hay năm vị phế phi sinh sống. Trong đó có một người đã năm mươi tuổi và từng là phi tử của
hoàng tổ phụ. Ngày ấy nàng nằm sấp trên đầu tường đã nhìn thấy vị lão
thái phi kia.
Lão thái phi kia mặc một bộ váy áo nhàu nát, rách rưới
màu đỏ tươi, chắc hẳn nó đã cũ lắm rồi. Mái tóc của bà đã bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua cứ tưởng bà đã bảy tám chục tuổi. Thế nhưng
phong thái đi đứng của bà khoan thai với sống lưng thẳng tắp, đầu ngẩng
cao, cánh tay buông lỏng hai bên. Thần thái của bà vẫn rất tao nhã, quý
phái. Nhưng điều kỳ lạ chính là bà luôn lẩm bẩm một mình, khi thì cúi
lạy hành lễ, lúc lại oai phong quát tháo. Đáng sợ nhất là bà ngồi bên
một gốc cây dương, nghiêng đầu dựa vai vào thân cây, vẻ mặt nũng nịu
cùng ánh mắt mơ màng. Bà tâm sự nỉ non với thân cây.
Lộ Ánh Tịch tìm
một chỗ trên lan can hành lang ngồi xuống, nàng ngẩng đầu thở dài. Vị
thái phi bị phế truất kia đã bị giam cầm trong lãnh cung ba mươi năm.
Từng ấy năm bà chưa từng hít thở không khí bên ngoài phòng giam vô hình
đó. Nếu bà không tự tìm cách giải bày tâm tư, nỗi khao khát thầm kín,
thử hỏi làm sao không sớm phát điên? Mặc dù nữ tử trong chốn hậu cung
đều có lòng dạ hiểm ác, đáng trách nhưng cũng có một mặt đáng thương.
Cơn gió thổi qua người nàng, làm ánh nến trong chiếc đèn chập chờn chực tắt.
Lộ Ánh Tịch bỗng đứng bật dậy, quát to: “Ai đó?”
Một thân hình ốm cao đi ra từ chỗ tối ở cuối hành lang. Bóng dáng đó từ từ đến gần nàng, còn nàng dần dần hóa đá.
“Sư phụ?” Nàng không dám tin chỉ gọi nhỏ, nhất thời không biết là vui hay buồn.
Người kia càng đến gần thì khuôn mặt anh tuấn càng hiện rõ dưới ánh đèn. Đôi
mắt đen huyền, dịu dàng như ngọc cùng khuôn mặt tươi sáng bàng quan,
không có chút khác biệt nào so với lúc trước.
“Sư phụ! Sao người lại ở đây?” Một lúc sau Lộ Ánh Tịch mới hoàn hồn, ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên là sau khi ngươi đến Tu La Môn lần trước, ta đã ở đây chờ ngươi.” Nam Cung Uyên cười nhã nhặn, cứ như y hoàn toàn không biết rằng những
lời y nói đã khiến nàng kinh ngạc đến bàng hoàng.
“Vậy nói cách khác
người…” Lộ Ánh Tịch trợn trừng mắt, cơn giận sôi sục đem những lời muốn
nói ách tại cổ họng, muốn nuốt xuống cũng không trôi.
“Ánh Tịch,
ngươi có biết ngươi càng ngày càng ngu ngốc?” Ánh mắt Nam Cung Uyên tối
đi, nghiêm giọng nói: “Chỉ là thuốc mê là có thể khống chế được sư phụ
sao?”
“Không phải sư phụ tự nguyện dâng hai tay chịu trói sao?” Lộ
Ánh Tịch hỏi ngược lại, từng cơn khí lạnh chiếm giữ toàn thân đã đông
cứng của nàng.
“Đúng vậy. Nhưng ta lại không ngờ Lăng nhi lại dùng ta đối phó với ngươi.” Nam Cung Uyên nhìn nàng chăm chú, con ngươi trong
đôi mắt như hai viên ngọc trai đen lóe lên tia sáng nhưng ngay lập tức
lại trầm tối. “Ta nằm trong quan tài nghe được cuộc nói chuyện của ngươi với người của Tu La Môn, biết ngươi sẽ vào lãnh cung ở nên muốn tương
kế tựu kế. Nhưng ta thật không ngờ ngươi lại xuẩn ngốc đến vậy.”
“Sư
phụ mắng Ánh Tịch ngu xuẩn, không biết con có thể rửa tai lắng nghe cao
kiến của sư phụ?” Lộ Ánh Tịch bật cười, thanh âm trong trẻo nhưng ấm ức, khóe mắt ngân ngấn nước mắt, lòng quặn thắt rỉ máu. Nàng đã sớm hối
hận, đã sớm biết bản thân ngu dại, trong hoàn cảnh như vậy lại dâng hiến bản thân cho Mộ Dung Thần Duệ. Trên hết nàng dù thế nào cũng không ngờ
sư phụ lại đâm một nhát trí mạng ngay trái tim của nàng.
Nam Cung
Uyên chìm trong yên lặng, vầng trán cau lại dần dần dãn ra, chỉ còn lại
vẻ đau đớn khôn nguôi nơi đáy mắt. Y đã tính toán trăm phương ngàn kế. Y chỉ muốn lợi dụng thời cơ để đưa nàng vào lãnh cung ở tạm nhằm tránh
một kiếp nạn sắp xảy ra, nhưng không lường trước được vì cứu y mà nàng
phải cùng hoàng đế…
Mặc dù mọi chuyện xảy ra ở Hồ Bích Ngọc y không
tận mắt chứng kiến, nhưng với thính giác cực nhạy của mình, dù ở khá xa y vẫn có thể nghe thấy tất cả. Ngay tại khoảng khắc đó, y muốn bất chấp
hậu quả mà xuất hiện ngăn cản. Cuối cùng lý trí đã chiến thắng tâm tình
kích động. Trái tim y dường như chảy máu không ngừng, một vết thương
không nhìn thấy miệng nhưng y rất đau, rất rất đau. Có lẽ là vết thương
nhức nhối suốt cuộc đời y.
Thay vì y trách nàng không bằng y trách
chính bản thân, hận chính mình. Y từng chút một đẩy nàng ra xa, giờ đây
nàng đã ở rất xa tầm tay của y…
“Sao sư phụ lại lừa Ánh Tịch?” Lộ Ánh Tịch thu lại nụ cười gượng trên môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào y.
“Trong cung sắp xảy ra một chuyện lớn, nếu ngươi chờ ở lãnh cung thì có thể
tránh một kiếp nạn.” Giọng Nam Cung Uyên bình thản, đôi mắt đen