
trong
veo bình lặng.
“Chuyện lớn thế nào? Sự phụ cho rằng Ánh Tịch không có năng lực tự vệ? Nên cần phải lấy cách thức mờ ám vằn vèo thế này để cứu Ánh Tịch phải không?” Ánh mắt nàng lành lạnh, giọng nói hung hăng.
“Đúng vậy, ta cho rằng ngươi không có cách tự bảo vệ bản thân.” Nam Cung Uyên thản nhiên nhìn nàng, cố giấu đi nỗi buồn đang chấp chới trong lòng.
Cho đến nay, y vẫn luôn cho rằng cách thức của y không hề sai. Y muốn
bảo vệ nàng, không phải vì nàng không có bản lĩnh tự vệ mà điều đó xuất
phát từ sự quan tâm lo lắng thật tâm của y, khó lòng bắt y nhắm mắt ngó
lơ cho được. Thế nhưng hiện tại, y lại bắt đầu hoài nghi chính mình.
Phải chăng y đã sai? Có phải y đã vô tình thao túng vận mệnh của nàng?
Lộ Ánh Tịch nở nụ cười cay đắng.
Sau một lúc im lặng, Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nói rành mạch: “Sư phụ, Ánh Tịch không tin vào số phận. Con người có thể tự giải thoát chính mình, không cần phải dựa vào thiên cơ, càng không cần phải trốn tránh kiếp nạn. Ánh Tịch quyết định sẽ quay về cung Phượng Tê, sẽ không đến đây ở, cũng sẽ
không từ bỏ Hậu vị.”
“Ánh Tịch, ngươi đừng hành động tùy tiện.” Giọng nói Nam Cung Uyên ấm áp, lại mang chút bất lực. Nửa cuộc đời y đã thờ
phụng thiên mệnh, còn trong mắt nàng nó chẳng là gì. Nhưng đó mới chính
là nàng, sao hắn có thể đem tín ngưỡng của mình áp đặt lên người nàng
được?
“Bất kể tương lai có tai họa nào giáng xuống, Ánh Tịch luôn tin rằng mọi chuyện đều phụ thuộc vào con người. Nếu sức người nhỏ bé không cách nào xoay chuyển Càn Khôn, thì chí ít cũng phải dũng cảm đối mặt,
dốc hết toàn lực, như vậy cũng đủ rồi.” Nhìn qua Lộ Ánh Tịch vô cùng tự
nhiên, thực ra nội tâm tràn đầy bi thương và chua xót. Mộ Dung Thần Duệ
không tin nàng, sư phụ cũng không tin nàng, căn bản trên đời này không
có ai tin tưởng nàng. Chuyện lạc hồng nàng không có cách nào chứng minh, nhưng chí ít nàng có thể chứng minh cho sư phụ thấy một điều, nàng
không cần biết trước tai họa nhưng vẫn có thể vượt qua số kiếp.
Nam
Cung Uyên nhìn nàng chằm chặp hồi lâu, miễn cưỡng cười gượng gạo, chỉ
nói bốn chữ: “Cẩn thận mọi việc.” Cái giá phải trả cho lần này lớn như
vậy, có phải ông trời đang trừng phạt y vì đã toan tính hòng thay đổi số trời đã định? Vốn dĩ y cũng không hi vọng viễn vông, dù giữa nàng và
hoàng đế trong sạch như nước. Nhưng cho đến khi chuyện đó thực sự phát
sinh, y mới nhận ra bản thân lại đớn đau tận xương tủy như vậy. Thì ra y rất yêu nàng, yêu sâu đậm đến mức ngay cả y cũng không ngờ đến.
Màn
đêm đen tối bao trùm bầu không khí lạnh vắng. Hai người đều chìm trong
sự trầm mặc của bản thân, làm tăng thêm bức rứt khó chịu cho cả hai.
“Sư phụ, vì sao Diêu Hiền phi hận người?” Lộ Ánh Tịch khẽ hỏi, nhất quyết nén chặt hết thảy ưu tư đang cuồn cuộn xuống đáy lòng.
“Lúc ta còn quấn tã đã bị sư tôn Huyền Môn ẵm đi. Về lâu về dài ta đều nghĩ
mình là trẻ mồ côi, mãi cho đến vài năm trước ta mới biết rõ thân thế
của bản thân.” Biểu cảm trên mặt Nam Cung Uyên không khác mấy, ngửa đầu
nhìn bầu trời đêm, hờ hững nói tiếp: “Lúc đầu Huyền Môn và Tu La Môn là
bằng hữu có quen biết qua lại, cũng chính vì thế mà khi ta vừa mới chào
đời thì sư tôn đã bồng ta đi mất. Sư tôn phát hiện bát tự[2'> của ta khác hẳn với người thường, vả lại gân cốt đặc biệt nên liền lén mang ta đi.”
[2'> Bát tự: là tám chữ giờ, ngày, tháng, năm sinh theo Thiên can và Địa
chi, là một cách xem số mệnh. Người xưa cho rằng giờ, ngày, tháng, năm
con người được sinh ra đều bị Thiên can và Địa chi chi phối. Mỗi giờ,
ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa
vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người.
“Trộm trẻ sơ sinh?” Lộ Ánh Tịch không khỏi nhíu mày. Nàng cũng được tính là
một để tử Huyền Môn, nhưng không biết sư tôn lại là nhân vật như vậy.
“Sư tôn say mê với sự huyền bí của thuật kỳ môn đến mức gàn dở. Người nói
với ta rằng ta là một kỳ tài huyền môn trăm năm khó gặp.” Nam Cung Uyên
nhìn vòm trời xa xăm không ánh sao, nàng chỉ nhìn thấy một bên mặt hiện
vẻ cô quạnh.
“Khoảng hơn chục năm trước, Tu La Môn không ngừng quấy
rối và ám sát rất nhiều đệ tử Huyền Môn. Ta không rõ nguyên do vì đâu,
sư phụ cũng một mực không chịu nói vướng mắc của hai phái. Về sau tình
hình ngày càng nghiêm trọng, sư phụ chỉ phòng thủ chứ không phản công,
bên phía Tu La Môn sử dụng thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn. Huyền Môn dần
dần lụn bại, sau đó biệt tích giang hồ. Sư tôn không muốn ta bị mai một
tài năng ở núi rừng, muốn ta tự tiến cử vào hoàng cung. Hơn nữa còn nói, hơn mười năm sau thiên hạ sẽ đại loạn, người hi vọng ta có thể cứu bách tính khỏi khói lửa chiến tranh. Sư tôn quả thực đánh giá ta quá cao
rồi.”
Hắn cười giễu, lại nói tiếp: “Về sau này, phân nửa thời gian
của ta sống ở trong cung, còn lại đều dành thời gian cho việc ngao du đó đây. Khi ở ngoài, ta trùng hợp gặp một tiểu cô nương, nàng nói phụ thân của nàng bị bệnh nặng, thuốc và châm cứu cũng vô dụng. Ta liền nhận lời theo nàng ta về nhà để chuẩn bệnh cho phụ thân nàng ta.”
Y ngừng lại một chút r