
rồi một chưởng kia của Mộ Dung Thần Duệ đã động đến thai nhi?
“May quá!” Tình Thấm bất ngờ khấu đầu xuống mặt đất, giọng nói nặng nề, sau
đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng nói: “Công chúa, nô tỳ tội đáng muôn
chết. Nô tỳ…”
Thế nhưng, nàng còn chưa kịp nói hết, chỉ thấy đôi mắt Lộ Ánh Tịch lung lay, thân thể bỗng nhiên xiêu vẹo, mềm nhũn ngã xuống.
“Công chúa!” Tình Thấm vội gọi lớn, nhanh tay đỡ lưng nàng.
Lộ Ánh Tịch cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngực khó chịu muốn nôn mửa, nàng
cố gắng nuốt xuống. Nhưng cảnh trước mắt biến thành một màu đen, bụng
dưới đau thắt cả lại.
“Công chúa! Là lỗi của nô tỳ! Công chúa tuyệt đối phải cố gắng lên. Đứa nhỏ sẽ không sao!”
Trước khi rơi vào hôn mê, Lộ Ánh Tịch mơ hồ nghe tiếng gào thét của Tình
Thấm. Nàng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng vào giây tiếp theo, nàng liền bị
bóng tối bao trùm, đầu óc không còn tỉnh táo. Khi tỉnh dậy, Lộ Ánh Tịch đã ở trong Du Thành.
Bên chiếc giường gỗ mộc mạc, Tình Thấm vừa quỳ vừa khóc lóc.
“Tiểu Thấm…” Nàng khàn giọng gọi, ý thức có chút mơ hồ.
“Công chúa! Người tỉnh rồi!” Tình Thấm mừng rỡ ngẩng đầu, đôi mắt được nước mắt gột rửa sáng trong.
“Sao lại khóc?” Nàng nhíu mày hỏi, trong đầu dần nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nàng nhất thời rùng mình. Nàng vội vã sờ lên bụng, không phát hiện
dấu hiệu khác thường, mới an tâm một chút. Nàng dùng ngón tay đặt lên
mạch cổ tay, cẩn trọng chẩn đoán bệnh trạng. Đáy lòng vừa thả lỏng lại
bắt đầu nhảy lên!
“Nô tỳ tội đáng muôn chết, xin Công chúa hãy
giáng tội!” Tình Thấm vẫn giữ nguyên bộ dáng quỳ sụp trên mặt đất, khuôn mặt thanh tú hoàn toàn kiên quyết.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lộ Ánh Tịch chau mày, mắt nhìn mông lung. Nàng chìm đắm trong suy nghĩ
của chính mình. Nàng mang thai vốn đã là chuyện không mấy dễ dàng. Nếu
không phải nhờ sư phụ dày công điều trị cho nàng, thì nàng đã không có
khả năng giữ được đứa bé. Từ đó đến nay, mỗi ngày nàng đều uống thuốc
đầy đủ, hàn độc dần tiêu tan, nhưng bên trong cơ thể nàng vẫn rất suy
yếu. Mà hôm nay nàng lại nhận thêm dư chấn cú chưởng của Mộ Dung Thần
Duệ. Chỉ e rằng sau này nàng sẽ sinh đứa bé không được suôn sẻ. Hoặc
giả, đứa bé được sinh ra sẽ bị thiếu mất bộ phận nào đó thì…
“Khi đó nô tỳ đã xé bỏ bức thư!” Giọng của Tình Thấm cực thấp, ngữ khí nặng
nề. Bỗng vang lên một tiếng “bộp”, trán nàng ta chạm đất, sau đó ngẩng
phắt đầu lên.
“Thư gì?” Lộ Ánh Tịch đưa mắt nhìn sang, không khỏi ngạc nhiên.
“Thư của… người đó… Mộ Dung…” Tình Thấm dập đầu, trán sưng tấy một mảng, ánh mắt phức tạp lẫn đau thương. “Người đó từng viết cho Công chúa một
phong thư, nhờ Nam Cung thần y chuyển giúp cho công chúa. Khi đó trong
sơn cốc, nô tỳ đã len lén xem thư, sau đó xé mất.”
“Hắn đã viết cái gì?” Lộ Ánh Tịch nhẹ giọng hỏi, tim bỗng nhiên đập nhộn cả lên, lòng thấp thỏm chờ mong.
“Người đó đã viết rất nhiều.” Tình Thấm yếu ớt lên tiếng, rủ rỉ nói, “Tịch,
hãy tin Trẫm. Trẫm sẽ chờ nàng trở về. Chuyện kết đồng minh với Lâm
Quốc, chỉ là kế sách tạm thời. Nô tỳ không nhớ rõ lắm, nhưng đại ý là
như vậy.”
Lộ Ánh Tịch giật mình, nhất thời nàng vẫn không nhìn thấy bí ẩn sâu xa trong đó.
Tình Thấm tiếp tục khấu đầu chờ nhận tội, không hề lên tiếng.
“Giữa Lâm Quốc và Hoàng Triều đã có minh ước thế nào…” Lộ Ánh Tịch thì thào
tự hỏi, suy nghĩ như chạm đến điểm nào đó, nàng liền hiểu thấu mọi
chuyện. Trước đó, Đoàn Đình Thiên khuyên nàng quay lại Ô Quốc, thực ra
không phải hắn ta muốn lôi kéo sức mạnh của Ô Quốc, mà là muốn đẩy Ô
Quốc vào chỗ chết? Mộ Dung Thần Duệ ngoài mặt thì liên minh với Lâm
Quốc, tiến đánh Ô Quốc. Thật ra hắn muốn bảo vệ Ô Quốc không bị Lâm Quốc xâm chiếm? Chuyện này quả thật rất khó nói, thậm chí có chút hoang
đường, nhưng nàng bỗng nhiên lại tiếp nhận được tâm ý của hắn.
Hắn nhất định phải thống trị thiên hạ, nhưng lại không muốn nàng khó xử.
Cho nên hắn dứt khoát dẫn quân đánh chiếm Ô Quốc trước, sau đó không cần phải lo gần phòng xa, chỉ tập trung tranh đoạt thiên hạ với Lâm Quốc.
Nàng cũng không có tình cảm với Lâm Quốc, nhưng Ô Quốc thì ngược lại,
nàng cần một khoảng thời gian mới có thể suy nghĩ thấu đáo, mà Mộ Dung
Thần Duệ lại âm thầm nắm rõ tâm tư của nàng từ lâu ư?
Có phải như vậy không?
Nàng tự hỏi, nhưng không có ai trả lời.
“Công chúa?” Sau một lúc chìm trong im lặng, Tình Thấm mới bất an ngẩng đầu nhìn nàng.
“Tiểu Thấm, ngươi đã bằng lòng buông tay tình cảm của chính mình chưa?” Lộ
Ánh Tịch khẽ thở dài, “Cố chấp với tình yêu đã định trước là sẽ không
thuộc về ngươi, thì ngươi chỉ thấy đau lòng từng ngày.”
Vành mắt Tình Thấm đỏ hoe, nàng ta rủ mi xuống.
“Phải chăng ngươi vẫn còn giấu một việc?” Giọng nói Lộ Ánh Tịch mềm nhẹ,
không mang ý chỉ trích, chỉ là cảm thấy vô cùng xúc động, “Ngươi đã có
thể nói từng chữ một trong nội dung bức thư, cớ làm sao lại không nhớ
hết?”
Tình Thấm nghe vậy toàn thân cứng đờ, thấp giọng nói: “Đích thực là nô tỳ đã che giấu chuyện về Tê Điệp.”
“Cho dù ngươi không nói, thì hôm khác ta cũng có thể hỏi sư phụ, hoặc là tự
mình hỏi Mộ Dung Thần Duệ. Chân tướng t