
i.
Ngắm hắn nữa buổi, nàng mới đứng
lên ra khỏi tẩm cung. Một nỗi buồn bực không tên ứ nghẹn trong lòng. Đến bây giờ nàng có hai thời hạn giao hẹn. Một cái là cùng sư phụ, một cái
là với hoàng đế. Người trước nàng mờ mịt không rõ, người sau nàng giấu
kỹ trong lòng.
Quay lại đại điện, viên quan khám nghiệm đang khám
nghiệm tử thi, Hình bộ thượng thư Thẩm Dịch đứng một bên quan sát, khuôn mặt tuấn tú rất lạnh lùng nghiêm nghị.
Trông thấy Lộ Ánh Tịch đến đây, Thẩm Dịch khom người cúi chào, lạnh lùng đều đều nói: “Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Miễn lễ. Thẩm đại nhân, có tra được manh mối nào không?” Lộ Ánh Tịch mỉm
cười dò xét hắn. Vị Hình bộ thương thư trẻ tuổi này vẫn kiêu ngạo như
trước.
“Bẩm Hoàng hậu, Vi thần vừa tra hỏi xong tất cả cung nữ và
thái giám của cung Phượng Tê. Căn cứ theo kết luận sơ bộ, thích khách
khoảng bốn đến sáu tên. Mục tiêu của bọn chúng, có thể là thiên điện.”
Giọng nói Thẩm Dịch cung kính, lại tiếp tục nói: “Thích khách cả gan dám lẻn vào cung Hoàng hậu, nhất định là có người sai khiến. Vi thần sẽ dốc sức tra xét, xin Hoàng hậu yên tâm.”
Nụ cười của Lộ Ánh Tịch càng
tươi hơn. Mắt hắn ta khó giấu vẻ ngạo mạn, tốc độ nói chầm chậm như là
sợ nàng nghe không hiểu. Không nghi ngờ gì, hắn ta là một nam nhân khinh thường nữ tử. Hắn thể hiện rõ không thích bàn luận tình tiết vụ án với
nàng. Nếu nàng không phải là hoàng hậu cao quý, đoán chừng hắn ngay cả
một câu cũng không buồn nói.
Nàng cũng không có ý hoạnh họe hắn. Nàng tự quan sát động tác nhanh chóng của viên quan khám nghiệm đang giải phẫu thi thể kia.
Cảnh máu thịt lẫn lộn nàng chỉ xem như bình thường. Trái lại Thẩm Dịch lại
nhíu mày mở miệng nói: “Nơi này tanh mùi máu, xin Hoàng hậu quay lại nội điện.”
Lộ Ánh Tịch không nhìn hắn ta, đi thẳng đến vũng máu đen trên mặt đất nhìn chăm chú, tùy ý nói: “Bản cung muốn Thẩm đại nhân khám
nghiệm tử thi ngay tại cung Phượng Tê là muốn biết thích khách nuốt loại độc nào tự vẫn.”
Thấy nàng không chút sợ hãi, cũng không giống đang
làm bộ làm tịch, sắc mặt Thẩm Dịch bớt cứng nhắc. Mặc dù hắn không vui
khi hoàng hậu nhất quyết muốn để thi thể thích khách ở đây. Nhưng hắn
phải thừa nhận, một người nữ tử có sự can đảm này, rất hiếm thấy.
Viên quan khám nghiệm làm việc vô cùng tỉ mỉ, từ chất liệu vải tên thích
khách mặc, đến móng tay tóc tai, sau đó là cổ họng nội tạng, không bỏ
sót bất kỳ chi tiết nhỏ nhất.
Qua nửa canh giờ, viên quan khám nghiệm vẻ mặt nghiêm túc đứng dậy, hai tay dính máu nhỏ giọt xuống đất, cung
kính nói: “Bẩm Hoàng hậu, Thượng thư đại nhân, tên thích khách này chết
bởi độc từ mật chim công, nhìn thi thể này có thể thấy thật sự tự sát mà chết, không có điểm khác thường.”
Lộ Ánh Tịch ngạc nhiên, khám nghiệm nửa canh giờ chỉ cho kết quả như thế? Cái đó chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra sao?
Thẩm Dịch dường như cũng nghĩ như nàng, không hài lòng nói: “Có manh mối nào khác không?”
Viên quan khám nghiệm kia nghiêm mặt nói: “Bẩm Thượng thư đại nhân, ty chức
còn chú ý đến chiếc khăn che mặt của tên thích khách, mặc dù màu sắc
không thu hút lắm, nhưng thực ra là sản phẩm từ gấm Kim Lăng[1'>.”
[1'> Kim Lăng là tên gọi khác của Nam Kinh. Nam Kinh là cố đô giàu có nổi
tiếng trong thời gian dài của Trung Quốc, từng thay đổi nhiều tên gọi
khác nhau, trong đó nổi tiếng nhất là Kim Lăng.
Lúc này Lộ Ánh Tịch
mới hài lòng gật đầu. Nàng cũng chú ý đến điều đó. Quần áo đen và chiếc
khăn bịt mặt đen mà tên thích khách mặc, chất liệu vải không giống nhau. Có lẽ, chiếc khăn bịt mặt này là ký hiệu một môn phái. Có thể sử dụng
loại gấm đắt tiền này, có thể thấy người đứng đằng sau rất cao quý. Như
vậy xem ra, Hàn gia sơn trang là tình nghi lớn nhất hiện nay.
Nhưng
mà, thông thường tử sĩ khi dùng thuốc độc đều dùng kịch độc để chết ngay lập tức. Độc tính của mật chim công tuy mạnh, nhưng phải mất một
khắc[2'> đồng hồ mới phát độc mà chết. Phương thức như thế hình như chưa
chuyên tâm lắm, không loại trừ khả năng có người dự tính dùng chiếc khăn gấm đen này giá họa cho Hàn gia.
[2'> Một khắc = 15 phút = 1/8 canh giờ.
Lộ Ánh Tịch trầm tư suy nghĩ, chợt nghe giọng nói trầm thấp đang tiến tới gần nàng.
“Hoàng hậu không cần bận tâm, việc này cứ giao cho Hình bộ xử lý.”
Nàng ngoảnh đầu nhìn lại, hoàng đế mang bộ mặt sảng khoái khỏe khoắn đang hiên ngang bước đến đây.
“Tham kiến Hoàng thượng!” Mọi người trong điện đồng thanh nói.
Lộ Ánh Tịch hơi cúi người, sau đó đến kế bên hoàng đế nhẹ giọng nói:
“Hoàng thượng thấy khỏe hơn chưa? Thần thiếp vừa cho Hoàng thượng uống
thuốc giải cổ độc.”
Hoàng đế bình thản gật đầu, ánh mắt sâu lắng u tối, nhìn nàng một lúc, cũng không nói lời nào.
Trong Lòng Lộ Ánh Tịch lo sợ, chẵng lẽ hắn cố ý thử nàng? Nếu là vậy, vì sao hắn còn để nàng thuận lợi hạ độc với hắn?
Hoàng đế nhếch môi, ẩn chứa nụ cười châm biếm, kề sát tai nàng nói nhỏ: “Trẫm sơ ý, nên bị người ta ra tay ám hại.”
Lộ Ánh Tịch chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn, không nói nên lời.
Nhưng hoàng đế lại nói tiếp: “Trẫm cải trang tuần tra lần này, giữa đường