
như thường lệ sẽ dùng bữa tại đó luôn.”
Lộ Ánh Tịch không lên tiếng chỉ im lặng gật đầu, vô cùng hoang mang. Hoàng thượng giữ nàng ở đây làm gì?
Đã qua giờ Dậu, bầu trời tăm tối, màn đêm buông xuống.
Lộ Ánh Tịch cũng không đến tẩm cung của hoàng đế để nghỉ ngơi, ngồi một
mình trong đình uyển ngắm trăng. Đang là đầu thu, gió đêm se se lạnh,
thổi qua hai hàng cây ngô đồng thẳng tắp hai bên lối đi, lá cây đong đưa xào xạc.
Lộ Ánh Tịch đang cảm thấy buồn chán thì thấy một cung nữ
đang đi tới, đến bên thềm đá hành lễ bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng hậu, Hàn
Thục phi cầu kiến.”
“Cầu kiến Bản cung hay là cầu kiến Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch ngước mắt hỏi.
“Bẩm Hoàng hậu, Hàn Thục phi muốn gặp Hoàng thượng. Nhưng Hoàng thượng có
khẩu dụ, không ai được đến Ngự thư phòng làm phiền. Vì vậy nô tỳ đến xin ý chỉ của Hoàng hậu.” Cung nữ kia cung kính trả lời.
Lộ Ánh Tịch suy nghĩ một chút liền nói: “Vậy truyền Hàn Thục phi đến đây. Bản cung đã lâu không gặp Hàn Thục phi.”
“Vâng thưa Hoàng hậu.” Cung nữ kia khuỵu gối cúi người, sau đó lui xuống.
Không lâu sau Hàn Thanh Vận yểu điệu thướt tha bước tới, dung mạo lạnh nhạt, kiêu ngạo vẫn không giảm.
“Thanh Vận bái kiến Hoàng hậu.” Nàng ta cúi người hành lễ nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười vừa bước ra khỏi đình vừa nói: “Hàn Thục phi không
cần đa lễ. Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương ở Ngự thư phòng. Bản
cung đã lâu không gặp Hàn Thục phi nên gọi Hàn Thục phi đến đây hàn
huyên tâm sự.”
“Được Hoàng hậu triệu kiến là vinh hạnh của Thanh Vận.” Giọng nói Hàn Thanh Vận lạnh lẽo không chút thân thiện.
Lộ Ánh Tịch đến trước mặt, nhìn thẳng vào đáy mắt nàng ta, hòa nhã nói:
“Hàn Thục phi cầu kiến Hoàng thượng có chuyện quan trọng sao? Có cần Bản cung phái người chuyển lời?”
Đây chẳng qua là một lời nói khách sáo, chẳng dè sắc mặt Hàn Thanh Vận càng thêm lạnh lùng trả lời: “Hoàng hậu
thật có lòng nhưng không cần.”
Lộ Ánh Tịch vô cùng ngạc nhiên thật
lòng hỏi: “Hình như Hàn Thục phi buông lời oán giận với Bản cung? Chẳng
nhẽ là vì chuyện thảo hoàn đan?”
“Thanh Vận không dám.” Ánh mắt Hàn Thanh Vận gợn sóng che dấu giận dữ chất chứa.
“Hàn Thục phi, có chuyện gì chớ ngại, cứ nói thẳng. Nếu Bản cung đã làm sai
điều gì, Bản cung xin nguyện tạ lỗi với Hàn Thục phi.” Lộ Ánh Tịch điệu
bộ chân thành, chăm chú nhìn nàng ta.
“Hoàng hậy suy nghĩ nghiêm
trọng rồi. Hoàng hậu là người đứng đầu lục cung, là tấm gương của chúng
phi tần, sao lại có chỗ sai sót được.” Khuôn mặt Hàn Thanh Vận hời hợt,
giọng nói vẫn máy móc.
Lộ Ánh Tịch than nhẹ một cái, nói thẳng vào
vấn đề: “Đúng là Hàn Thục phi đang trách Bản cung trước kia đã hạch sách đòi thảo hoàn đan.”
Hàn Thanh Vận mím môi không nói nhưng cũng không bác bỏ.
Lộ Ánh Tịch tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Hàn Thục phi là người thông minh lý
lẽ, sao lại không biết trong chuyện đó có chỗ khó nói? Huống hồ, cống
hiến vì triều đình, vì quốc gia đó là vinh quang của Hàn gia.”
Đôi
môi đỏ mọng của Hàn Thanh Vận càng thêm mím chặt. Rất lâu sau vì kiềm
nén không được rốt cuộc nàng ta cũng lạnh lùng mở miệng: “Thanh Vận tự
biết bản thân không phải người phụ nữ ngu ngốc. Hàn gia có thể góp sức
mọn vì quốc gia của mình, đương nhiên Thanh Vận cảm thấy vô cùng tự hào. Thế nhưng Thanh Vận vẫn không hiểu, vì sao Hoàng hậu lại giậu đổ bìm
leo, sắp xếp trước để Thanh Vận thành người có lỗi trước mặt Hoàng
thượng.”
Lộ Ánh Tịch giật mình nhìn nàng ta, nghi hoặc hỏi: “Bản cung sắp đặt chuyện gì?”
Hàn Thanh Vận cười khẩy mang đầy ý giễu cợt. Lộ Ánh Tịch tập trung suy ngẫm, rất nhanh đã đoán được đầu mối. Chắc chắn Mộ Dung Thần Duệ đã giở thủ đoạn, đem tất cả lỗi lầm đổ lên đầu nàng.
Hàn Thanh Vận nhìn thẳng nàng không chớp mắt, muốn nhịn không nhiều lời, nhưng cuối cùng
không thể ẩn nhẫn thấp giọng nói: “Nếu Hoàng hậu đã muốn nghe lời nói
thật, Thanh Vận cung kính không bằng tuân mệnh. Nghe nói trước đó Hoàng
hậu dây dưa không chịu dâng chiếc nhẫn tín vật cho Hoàng thượng, còn
đánh cược với Hoàng thượng. Sau đó, Hoàng hậu thua cược, mới phải giao
chiếc nhẫn ra. Không biết Thanh Vận có nói sai điều gì không?”
Lộ Ánh Tịch gật đầu, thong thả nói: “Vậy nên ngươi cho rằng Bản cung cố tình vu oan giá họa cho ngươi tội bất trung bất nghĩa.”
“Nếu Hoàng hậu ướm lời trước với Thanh Vận, Thanh Vận tất nhiên sẽ không dám trách cứ ai, không dám khước từ. Nhưng Hoàng hậu lại vòng vo tam quốc,
chẳng lẽ không phải càng chứng tỏ Thanh Vận không biết lý lẽ?” Hàn Thanh Vận nhếch môi, vẻ mặt ngang tàng.
Từng câu từng chữ của nàng ta vô
cùng súc tích, nhưng Lộ Ánh Tịch vừa nghe đã nhìn thấu, đây là do hoàng
đế dẫn dắt nàng ta nghĩ như vậy. Nữ tử nhìn bề ngoài kiêu ngạo này thật
ra không có chủ kiến. Người khác mới dụ dỗ vài câu, nàng ta đã tin tưởng không mảy may nghi ngờ. Thật ra kẻ này cũng không xem là “người khác”
được, mà là người nàng ta yêu, không thể trách khi nàng ta lựa chọn tin
hắn.
“Hàn Thục phi, ngươi yêu ghét rõ rang, tấm lòng ngay thẳng, Bản
cung thích vô cùng.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười nhìn lại nàng