
ta, dừng lại một chút, chuyển phắt sang đề tài khác, lời nói sắc bén: “Thế nhưng, nếu
ngay từ đầu Bản cung cần chiếc nhẫn yêu cầu ngươi báo đáp ân tình, ngươi thực sự sẽ không nảy sinh ấm ức sao? Bất luận Bản cung làm thế nào,
ngươi cũng sẽ oán trách Bản cung.”
Ánh mắt Hàn Thanh Vận lóe lên vẻ không cam lòng, cũng không phản bác lại.
Lộ Ánh Tịch lại tiếp tục nói: “Ngươi tôn sùng Hoàng thượng, cho nên sẽ
không trách hắn. Nhưng lại cảm thấy tủi thân, nên bèn đem tất cả tức
giận, ấm ức đó đổ lên người Bản cung. Bản cung có thể lý giải tâm tình
của ngươi, nhưng cũng hy vọng ngươi có thể phân biệt đen ra đen, trắng
ra trắng.”
Hàn Thanh Vận mơ hồ bị chấn động, giống như bị người ta
liếc mắt một cái đã nhìn thấu bí mật cất giấu ở đáy lòng, nhất thời hóa
đá không cất lời nổi.
Lộ Ánh Tịch thở dài: “Cùng là nữ tử, nhưng Bản
cung lại không hiểu. Hận ai đó rất đơn giản, chỉ riêng không muốn oán
hận người trong tim của mình.”
Hàn Thanh Vận giữ im lặng rất lâu, đôi mắt đẹp rủ xuống che giấu bộn bề phức tạp, nhưng cuối cùng chỉ có thể
khẽ than thở. Hoàng thượng từng bảo, tâm tư hoàng hậu nhạy cảm sắc bén,
không giống suy nghĩ của những nữ tử thông thường. Trong thâm tâm nàng
ta vẫn không phục. Cho đến hôm nay, khi bản thân tự lĩnh hội mới không
còn vướng mắc. Nhưng cho dù hoàng hậu khôn ngoan sắc sảo ra sao, tài
giỏi thế nào, nhưng vẫn thua nàng ta một điểm. Đó chính là tấm lòng đối
với hoàng thượng của nàng ta vững chãi như đá tảng. Nàng ta dám khẳng
định, trong tất cả phi tần mỹ nữ trong hậu cung này, ngoại trừ Diêu Hiền phi, không ai thật sự có được tình yêu của hoàng thượng. Mà hiện tại,
chỉ có nàng ta yêu hoàng thượng nhất!
Lộ Ánh Tịch lặng yên nhìn nàng
ta, trong lòng trào dâng cảm giác thương cảm. Có thật tình yêu khiến con người ta mù quáng? Mặc dù biết người mình yêu đang lừa dối, vẫn nhắm
mắt tự thuyết phục bản thân, cố gắng cam chịu như thế?
Nàng đăm chiêu suy nghĩ, bỗng thốt ra: “Thương hắn điểm nào?”
Hàn Thanh Vận lưỡng lự quan sát nàng, rất lâu sau mới ngập ngừng trả lời:
“Hoàng thượng là anh hùng thời đại, hoài bão to lớn, ở ngôi cao nắm vạn
vật. Khí phách hiên ngang như thế, khiến người ta tâm phục khẩu phục.”
Lộ Ánh Tịch mỉm cười,. Mộ Dung Thần Duệ có được hồng nhan tri kỷ thế này, âu cũng là may mắn của hắn.
“Vậy thì, ngươi cảm thấy Hạ Quý phi yêu Hoàng thượng ở điểm nào?” Nàng lại hỏi tiếp.
Ánh mắt Hàn Thanh Vận chuyển sang sắc lạnh, thêm vài phần khinh thường trả
lời: “Hồi đó, vì cái gì Hạ lão tướng quân đưa con gái vào cung, trong
lòng ai cũng hiểu rõ. Còn về phía Hạ Quý phi…” Nàng ta khẽ hừ một tiếng, nhưng không nói tiếp.
Chỉ nhiêu đó, Lộ Ánh Tịch cũng đủ hiểu rõ,
khóe môi càng cong lên khoe nụ cười tươi rói. Nghe vậy, quả thật Hàn
Thanh Vận và Hạ Như Sương kết thù kết oán đã lâu.
Hàn Thanh Vận thấy nàng cười không nói, tự thấy mình đã lỡ lời, mím chặt môi.
“Từng lời từng chữ của Hàn Thục phi đều phát ra tận đáy lòng, thật là một nữ
tử cá tính. Hoàng thượng rất thích ngươi, chẳng phải là vì tính cách
ngay thẳng này sao?” Lộ Ánh Tịch cất lời tán thưởng nhẹ nhàng ấm áp.
“Tính cách Thanh Vận cứng đầu ương ngạnh, cũng may Hoàng thượng không chê.” Hàn Thanh Vận khiêm tốn đỡ lời.
Lộ Ánh Tịch biết cuộc trò chuyện này đã đến hồi kết, nhất định Hàn Thanh
Vận sẽ không sơ suất mở rộng cõi lòng lần nữa, nên nhẹ thanh nói: “Hàn
Thục phi có việc cần cầu kiến Hoàng thượng, hay là cứ ở đây chờ chút.
Bản cung đã mệt, trở lại cung Phượng Tê trước.”
“Cung tiễn Hoàng hậu.” Hàn Thanh Vận cũng không muốn giữ nàng lại, khom người cúi chào.
Lộ Ánh Tịch khẽ nhếch môi cười, xoay người đi khỏi. Nàng rất không muốn ở
lại Thần Cung này, đã có người khao khát được ở luôn chỗ đó. Quả thật
người cầu không được, người tránh cũng không xong.
Nàng đi một mạch đến trước tiền điện liền bị thị vệ đứng canh cửa chặn lại.
“Khởi bẩm Hoàng hậu, Hoàng thượng có ý chỉ, nếu thấy Hoàng hậu muốn về cung
Phượng Tê, thì xin mời Hoàng hậu đến Ngự thư phòng.” Thị vệ cung kính
cúi chào bẩm báo.
Lộ Ánh Tịch cảm thấy quái lạ nhưng không hỏi nhiều, liền để thị vệ dẫn đường đi trước.
Ngự thư phòng là một tòa cung điện độc lập, là nơi dùng để thảo luận chính
sự trong Thần Cung, cũng là nơi hoàng đế thường xuyên lui tới.
Vừa
bước vào cửa điện, không có cả tiếng thông truyền, tên thị vệ kia dẫn
nàng vào thẳng Ngự thư phòng, dễ thấy hắn ta đã được hoàng thượng căn
dặn từ trước. Nội thất của Ngự thư phòng đơn giản nhưng mạnh mẽ, bên
ngoài chỉ có một chiếc ghế dài ở phía sau bức bình phong sáu tấm, lại
thể hiện vẻ phóng khoáng rộng rãi.
Hoàng đế vùi đầu trong chồng công văn trên bàn, múa bút tốc ký, dù đã nghe tiếng bước chân nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
Thị vệ cũng im lặng lui ra ngoài. Lộ Ánh Tịch đứng bên cạnh bức bình phong, dương dương tự đắc nhìn ngắm xung quanh. Mọi vật bày biện ở đây đều đơn điệu, nhưng người tinh mắt vừa nhìn đều nhận ra, tất cả đều là đồ vật
đơn giản nhưng vô cùng quý giá. Nói đơn giản như chiếc khay đựng án thư, được tạo từ gỗ lim thượng hạng, là loại gỗ lim tốt nh