
ộ Dung Thần Duệ.
Hai
người đối mắt vờn nhau, ánh mắt đều lạnh lùng sắc bén như nhau. Nhưng
nếu nhìn kỹ, cũng có một chút bối rối. Vết cắn trên môi Lộ Ánh Tịch đang ri rỉ máu, còn đầu lưỡi Mộ Dung Thần Duệ cũng đang âm ỉ đau đớn.
Mỗi người đều giữ nguyên vẻ mặt nhưng âm thầm cười khổ. Vốn là hành động
thân mật mê đắm, họ lại làm thành một trận chiến ác liệt.
Hoàng đế
dùng ánh mắt liếc xéo nàng một cái rủa thầm. Khuôn mặt tuyệt mỹ vô ngần, thế mà lại như một người đàn bà chua ngoa. Lưỡi của hắn rất đau, ít
nhất cũng phải dăm ba ngày mới hết.
Lộ Ánh Tịch cũng oán giận trong
lòng, hắn thường ngày nhìn nhã nhặn ôn hòa, nhưng với chuyện nam nữ lại
giống như mãnh thú, thật có thể nói trong ngoài không đồng nhất.
Hoàng đế chộp được ánh mắt căm phẫn của nàng, lo lắng mơ hồ trong lòng dần
tan, ánh mắt ẩn chứa một loại chờ mong háo hức. Kiêu ngạo như nàng, càng khiến hắn ham muốn chinh phục mạnh mẽ. Có thể tưởng tượng lúc đem nàng
mềm mại vâng lời, khuất phục đặt dưới thân người hắn, thì bộ dạng sẽ say đắm mê hoặc bao nhiêu.
Lộ Ánh Tịch thấy hắn sáng rực vẻ gian ác,
không chịu nổi trừng mặt lại hắn. Hạ lưu bỉ ổi! Đừng tưởng nàng không
biết hắn đang nghĩ cái gì!
Hoàng đế không giận lại nhếch môi, cười đến mức sảng khoái càn rỡ.
Bên trong kiệu im ắng, nhưng mạch nước ngầm đang bốc lên, giống như nóng
bức vô hình đang dâng lên bao bọc cả người. Đúng lúc bên ngoài truyền
đến tiếng động lớn, phá vỡ bầu không khí bức bối kỳ lạ này.
Lộ Ánh
Tịch chú ý lắng nghe, phát hiện là tiếng sư phụ bị ngăn cản. Nàng vô
thức che đi vết cắn trên môi, tim bỗng dưng đập dồn dập. Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái, vén màn gấm lên, cất giọng nói: “Truyền Nam Cung thần y đến đây.”
“Vâng, Hoàng thượng.” Cách đó không xa truyền đến tiếng trả lời cung kính.
Sau đó, tiếng bước chân trầm ổn dần tới gần. Lộ Ánh Tịch cúi đầu, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò.
“Nam Cung Uyên tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu.” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên ngoài kiệu.
“Nam Cung thần y có việc gì cần bẩm báo?” Hoàng đế vẫn không xuống kiệu, cách lớp màng dày thấp giọng hỏi.
“Xin hỏi Hoàng thượng, đã xem tấu chương Thái y viện trình lên chưa?” Giọng
nói Nam Cung Uyên vẫn êm ả bình lặng, trước sau như một không nghe ra
bất kỳ thấp thỏm bất an nào.
“Được trình lên khi nào?” Hoàng đế nhíu
mày nói. Hôm nay trước khi hắn cải trang vi hành đúng là có một xấp tấu
chương chưa phê duyệt.
“Khoảng giờ Ngọ[1'>.” Tốc độ nói của Nam Cung
Uyên đều đều, “Do thời gian cấp bách, trong quá trình bào chế thuốc giải có xảy ra chút sơ sót, công hiệu kém, cần phải cải thiện nó. Bẩm riêng
với Hoàng thượng, mong Hoàng thượng thứ tội.”
[1'> Giờ Ngọ: theo cách
tính giờ can chi, thì 1 giờ âm lịch bằng 2 giờ đồng hồ và mang tên 1 con giáp, bắt đầu từ một giờ lẻ đến đầu giờ lẻ tiếp theo, và đầu tiên là
giờ Tý từ 23h-1h. Giờ Ngọ là từ 11h -13h, Chính Ngọ là chỉ 12h trưa.
“Cần thời gian bao lâu để bào chế ra thuốc giải có công hiệu ngay?” Hoàng đế nhướng mày làm nếp nhăn trên trán càng sâu, đôi mắt u ám.
“Nhanh thì hơn một tháng, chậm thì ba tháng.” Nam Cung Uyên trả lời chừng mực.
“Trẫm sẽ cân nhắc.” Hoàng đế không đồng ý cũng không phủ nhận.
Bên ngoài kiệu im lặng trong chốc lát, Nam Cung Uyên mới tiếp tục ôn nhu
lên tiếng: “Hoàng thượng nếu không còn gì phân phó, Nam Cung Uyên xin
cáo lui.”
Hoàng đế lạnh nhạt trả lời: “Ừ.”
Lộ Ánh Tịch vẫn một mực giữ im lặng, nghe bước chân sư phụ thong thả rời đi, nàng mới thở dài
một hơi. Nàng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng xấu hổ, không muốn bị sư phụ trông thấy bộ dạng chật vật của mình.
“Hoàng hậu nghĩ sao?” Hoàng đế đột nhiên hỏi.
Lộ Ánh Tịch lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng đáp: “Chuyện bào chế thuốc giải,
nhất quyết phải tỉ mỉ cẩn thận điều chế, không cách nào xong trong một
sớm một chiều được.”
Hoàng đế cười nhẹ, trong mắt hiện lên suy tính phức tạp.
Lộ Ánh Tịch ngồi im không nói. Với sự ăn ý hơn mười năm giữa nàng và sư
phụ, nàng biết sư phụ đang giúp nàng. Nếu Hoàng Triều không có thuốc
giải hiệu quả, thì khi chiến đấu với Long Triêu khó tránh khỏi tổn thất, cho dù có thắng lợi toàn cục, cũng nhất định sẽ hao binh tổn tướng.
Hoàng đế liếc mắt qua nàng, sau đó mới cất cao giọng ra lệnh: “Khởi giá về Thần Cung.”
Lộ Ánh Tịch nghe thế trái tim đập rộn ràng. Nàng cũng phải đến Thần Cung?
Chẳng lẽ cơn giận dữ hôm nay của hắn còn chưa tiêu tan hoàn toàn? Còm
muốn giày vò nàng mới vừa lòng hả dạ?
Nhất thời bầu không khí lặng
ngắt như tờ, yên ắng như đang lúc nửa đêm. Suốt quãng đường đi hai người vẫn im lặng, vẻ mặt đăm chiêu lắng đọng.
Đến Thần Cung, hoàng đế thay áo bào rồi một mạch tới Ngự thư phòng, bỏ lại Lộ Ánh Tịch mà không có nửa câu nhắn nhủ.
Lộ Ánh Tịch cảm thấy rất ngập ngừng. Thần Cung to lớn lại luôn luôn khiến
nàng có cảm giác bức bối khó chịu. Có lẽ do ấn tượng ban đầu như một
bóng ma xua mãi không tan.
“Hoàng hậu, nô tài sai người mang bữa tối
cho người?” Thái giám chăm lo chuyện ăn uống thấy đã đến giờ dùng bữa
cung kính hỏi, lại nói: “Hoàng thượng đến Ngự thư phòng, theo