
hôm nay không phải
là muốn đi Cambridge một chút sao?"
"Em lập tức xong." Cô nhanh
chóng rửa mặt cũng xử lý tốt chính mình đi ra phòng tắm, vừa ra tới đã
nhìn thấy hắn mặc áo thun đen hợp với màu đen quần jean ăn mặc rất đẹp
trai, cô không khỏi một hồi kinh diễm —— mặc dù dùng hai chữ này hình
dung nam nhân rất kỳ quái, nhưng cô chính là bị hắn điện giật .
Cũng biết cô thay hắn chọn quần áo vô cùng thích hợp hắn, quả nhiên không
sai! Hắn mặc vào tới bây giờ đẹp trai làm cho người khác nín thở.
"Ăn xong bữa ăn sáng chúng ta liền xuất phát." Hắn và cô nói chuyện đồng
thời tay cũng không còn nhàn rỗi, vừa ở trên bánh mì sandwich phết tương nho xanh cô thích nhất.
"Ân!" Thiên Thiên ở trước bàn ăn ngồi xuống, hạnh phúc mà hưởng dụng bữa ăn sáng.
Sau khi ăn no nê, hai người vui vẻ mà ra cửa.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cùng đi ra cửa, Thiên Thiên đem du lịch lần này
làm thành lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, tâm tình không khỏi khẩn trương
lên.
Đi ở trên đường cái, một đôi nam nữ xuất sắc này tự nhiên
đưa tới người đi đường chú ý, Thiên Thiên cảm thấy rất ngượng ngùng, đi
theo phía sau hắn bước chân càng ngày càng chậm, còn chưa đi đến trạm xe lửa, hắn đã không thể nhịn được nữa.
Trí Đạc không có cách nào
chịu được cô cách mình quá xa, hắn quay đầu lại, tìm thân thể nhỏ nhắn
xinh xắn của cô, sau đó vươn tay, dắt tay nhỏ bé của cô khẩn trương mà
đổ mồ hôi .
"Làm sao em càng đi càng chậm?"
"Người rất nhiều, hơn nữa anh đi thật là nhanh, em theo không kịp." Cô cúi đầu, xin lỗi nói.
"Vậy em phải theo khá hơn một chút." Hắn ôn nhu giao phó ."Nắm chặt tay của anh, biết không?"
"Ân." Cô thẹn thùng gật đầu.
Hắn lúc này mới hài lòng dắt tay của cô, hướng trạm xe đi tới.
Luân Đôn trạm xe khắp nơi đều là lữ khách quá giang xe, bên trong đại sảnh
đầy ấp người, hắn không đành lòng cô cùng theo vào chen đến trong trạm
xe mua phiếu, vì vậy giao phó cô trước đợi ở bên ngoài quảng trường.
"Người khác tới hỏi em vấn đề, em phải giả bộ thành em không hiểu Anh văn." Hắn nghiêm túc giao phó.
"Được." Cô cười gật đầu.
"Có người tới nói vài lời với em, em toàn bộ không được phép trả lời, anh
lập tức trở về, nếu là có người đối với em không lễ phép, em liền kêu to ——"
"Được được được, em biết, em sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ
anh trở lại." Thiên Thiên đối với hắn cực kỳ khẩn trương cảm thấy buồn
cười.
"Nhớ lời của anh." Hắn không yên lòng mà liên tục giao phó, mới cam tâm đến trong trạm xe đi mua phiếu.
Thiên Thiên ngồi ở trước bể phun nước quảng trường bên cạnh, nhàn nhã ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng trên bầu trời.
Cô vươn tay, ánh mặt trời từ khe hẹp ngón tay chiếu xuống, cô không khỏi vì khí trời hôm nay tốt mà vui vẻ cười.
Ông trời thật tốt, biết hôm nay cô lần đầu tiên ước hẹn, cho cô một khí trời tốt không quá nóng như vậy.
Khi Trí Đạc mua xong phiếu trở lại, thấy chính là cô nhàn nhã tự tại nhìn
lên thiên không thì tâm hắn không khỏi lộ ra cười một tiếng.
Hắn
đứng ở phương xa, lấy góc độ thưởng thức nhìn cô, tuy là mặc đơn giản áo thun cùng quần jean wash trắng, nhưng cô trời sanh khí tức quý là như
thế nào cũng không che giấu được .
Dưới ánh mặt trời, da thịt của cô trắng mịn trong suốt, ôm trọn trên môi mềm mại, cong thành một độ cong cực đẹp.
Cô đắm chìm dưới ánh mặt trời, giống như tiên nữ bất nhiễm vết nhơ, lão Thiên! Cô tại sao có thể đẹp như vậy?
Sau khi phát hiện vẻ đẹp của cô, Trí Đạc nhíu mày, hắn không hiểu tại sao
mình trễ như vậy, thế nhưng đến bây giờ mới phát hiện cô là một cô gái
xuất sắc như vậy? Bất luận là bên ngoài còn là khí chất nội tại, cô là
tốt đẹp như vậy.
Hắn có tài đức gì, thế nhưng để cho cô bất luận bên trong này, điều kiện bên ngoài cũng ưu mà yêu chân thành?
Đột nhiên, hắn thưởng thức tâm tình biến mất tích, hắn cảnh giác đến khi
hắn than thở vẻ đẹp của cô thì cũng có người đang nhìn chằm chằm xem cô
gái của hắn, điều này làm cho hắn rất không thoải mái.
Xem ra hắn phải có chút bày tỏ, mới sẽ không có người dám khinh cử vọng động (hành động thiếu suy nghĩ).
Hắn trầm mặt, mở ra bước chân hướng Thiên Thiên đi tới.
"Anh trở lại, phiếu mua xong rồi sao?" Xa xa nhìn thấy hắn hướng mình đi
tới, Thiên Thiên không tự kìm hãm được mà lộ nụ cười."Anh làm sao vậy?
Tại sao sắc mặt khó coi như vậy?" Nhìn thấy trên mặt hắn vẻ mặt nghiêm
túc, cô lo lắng hỏi.
Hắn đứng ở trước mặt cô, không nói hai lời
một tay lấy cô kéo hướng mình, Thiên Thiên kêu lên một tiếng, vô ý tiến
đụng vào trong ngực hắn.
"Đúng, thật xin lỗi!" Cô đỏ mặt nói xin
lỗi."Uy. . . . . . Anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Sắc mặt anh thật
là khó nhìn oh." Cô lo lắng khẽ vuốt khuôn mặt cứng ngắc của hắn, trên
mặt chỗ hiện lên lo lắng không có chút nào là giả.
Cầm vuốt ve tay nhỏ bé của mình, ánh mắt hắn loại như ưng, tràn đầy xâm lược nhìn chăm chú vào cô.
"Sao. . . . . . Thế nào?" Thiên Thiên bị ánh mắt của hắn cho dọa cho sợ đến
không nói được, cô không hiểu hắn tại sao phải dùng ánh mắt khủng bố như vậy nhìn cô. (người ta đang ghen mờ)
Cô thật biết điều a, không
để ý tới ngư