
Chân còn khẩn trương hơn nhiều.
Lưu Hướng Đông cũng là người thấu tình đạt lý,
vừa nhìn thấy tình huống của Cố Hoài Việt thì cho anh nghỉ phép, nhanh chóng trở về nhà cùng vợ
con. Cố Hoài Việt lúc này cũng không cần khách khí nữa, lĩnh nhận rồi trực tiếp
về nhà.
May mà Tiểu Bảo Bảo này một đêm lăn cả cha mẹ
qua lại mấy vòng cuối cùng cũng an toàn mà chui ra.
Trước khi sinh bạn nhỏ này thì Nghiêm Chân từng
cảm thấy rất thoải mái. Nhưng rút cuộc khi sinh đứa nhỏ này ra, cộng thêm tiểu
gia hỏa Cố Gia Minh khó chơi kia nữa thì….. lúc chưa sinh ra tiểu quỷ kia thì ứng
phó với một cậu bé như thế với cô cũng không thành vấn đề, nhưng chờ cho đến
khi tiểu quỷ Cố Manh Manh sinh ra thì Nghiêm Chân mới phát hiện ra rằng ý nghĩ
của mình thật không đơn giản mà thực hiện được.
Đứa nhỏ này lăn qua lăn lại một đêm mới chịu
ra đã không nói, được một hai tháng thì sữa không đủ. Thím Trương cũng sốt ruột
thay cô, hàng ngay đun thuốc, cơm nước cũng biến đổi một cách đa dạng. Bất đắc
dĩ Nghiêm Chân không thể ăn cơm được nữa, ăn vào thì còn có cảm giác buồn nôn.
Cố Hoài Việt nhìn cô thực sự là khổ cực thì trực
tiếp để cho Thím Trương đút cho Manh Manh uống sữa bột. Nghiêm Chân không có biện
pháp, nhìn tiểu tử kia không yêu thương không được…
Thời gian đầu gian nan lăn qua lăn lại cũng đã
đi qua, sau đó tiểu tử kia thông minh lém lỉnh rất nhiều, hơn nữa càng lớn càng
xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại như nước, một đôi mắt to hoàn toàn kế thừa
từ người ba của cô bé, vừa đen lại rất sáng. Khi cười rộ lên thì dáng dấp nhu
thuận e lệ , rất đẹp…
Vừa nhìn thấy thế, nét giống Nghiêm Chân thực
sự là không nhiều lắm. Ý thức được điều này nên người mẹ nào đó cũng ít nhiều
có chút phiền muộn.
Tiểu tử kia tỉnh ngủ rất sớm, nhưng tối hôm
qua cùng tiểu gia hỏa Cố Gia Minh không biết chơi cái gì, hai đứa trẻ cũng có
tinh thần chơi đến 11h đêm, khi Nghiêm Chân thực sự ra mệnh lệnh lần thứ ba thì
hai đứa nhỏ mới không tình nguyện mà đi ngủ…
Sáng sớm tự nhiên là không dậy sớm được, nhưng
Manh Manh thì vẫn hoàn hảo, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, còn tiểu gia hỏa
Cố Gia Minh thì không có may mắn như vậy. Sáng sớm bị đánh thức, ngồi trước bàn
ăn ngậm cái thìa vừa buồn bã ỉu xìu…
“Xe đưa đón học sinh 7h30 xuất phát rồi, con
còn nửa giờ nữa, nhanh ăn một chút gì đi.” Nghiêm Chân xoa xoa khuôn mặt của tiểu
tử kia, tiểu gia hỏa lúc này thủy chung chỉ chu miệng, xốc lại tinh thần với
cái bánh ngọt mà Thím Trương mới đưa ra kia.
Thím Trương thấy tiểu tử kia ăn rất ngon, cười
đến mị con mắt, “ Tiểu Chân, cháu cũng ngồi xuống ăn cơm đi, ngày hôm đi đều
không phải là còn đi báo danh nhập học sao?”
Trước khi mang thai Nghiêm Chân đã vượt qua
vòng hai của đại học B, sau lại bởi vì sinh sản nên mới tạm nghỉ học một năm. Vốn
có nhiều học sinh lớn tuổi , sau khi sinh xong vẫn đi học bình thường. Sau chín
tháng, Nghiêm Chân lại lập lại kế hoạch cho mình, dự định sẽ nhập học lại.
Ăn xong bữa sáng, Nghiêm Chân đưa Cố Gia Minh
đến đón xe đưa rước học sinh đến trường.
Nơi ở hiện tại của bọn họ cũng không giống như
ngôi nhà ở trong sư đoàn A, mà đại viện nằm ở ngoại thành của thành phố. Ở đây
hầu như là người nhà của những quân nhân, có bao nhiêu lính thì sẽ có bây nhiêu
gia đình. Ngoài trừ những người hợp thời tiết thì đóng quân ở ngoài, hay mỗi
người ở sư đoàn A đều phái mỗi tháng một người đến thay nhau canh gác nơi này,
nên sự an toàn của khu vực được nâng cao không ít. Bởi vì ai đều nói rằng nơi đại
viện này chính là nơi ‘vệ binh thần thánh bất khả xâm phạm’.
Khi Nghiêm Chân mang theo Gia Minh xuống lầu
thì mấy người công chức đang làm cỏ ở đó, khi thấy cô thì đều ngại ngùng hướng
cô mà bắt chuyện. Nghiêm Chân có thái độ làm người hiền lành, nhân duyên với mọi
người trong đại viện này rất tốt.
Khai giảng năm nay thì tài xế lái xe được điều
từ sư đoàn tới , một người mập mạp tròn tròn, hé ra khuôn mặt trẻ con, nhìn rất
thích. Như Cố Hoài Việt nói, những tài xế trước đây mà quân khu cấp đều cho những
người lãnh đạo thì cũng có kinh nghiệm trên 10 năm rồi, rất kiên trì, để ứng
phó với những đứa trẻ này cũng không phải là vấn đề. Trông coi những đứa trẻ học
tiểu học trên xe thế này nhưng Gia Minh lại là người dà dặn nhất, mấy đứa trẻ
thích ngồi trên xe chơi, xuất phát từ an toàn cùng lo lắng vì chọn một người
lính mới đi làm lái xe nên cũng nhìn theo xe một đoạn, một bên vừa nhìn xe vừa
đánh giá đám tiểu quỷ kia.
Cùng tài xế bắt chuyện, rồi lại cùng mấy người
mẹ khác hàn huyên vài câu, Nghiêm Chân về đến nhà thì thay quần áo, chuẩn bị đi
đến trường báo danh, để bạn nhỏ Manh Manh cho thím Trương chăm nom, Nghiêm Chân
cũng không lo lắng.
Vừa mới đó mà cũng đã một năm trôi qua, vị
giáo sư Diệp nào đó cũng hơi có chút cảm khái, “Trong cuộc đời dạy học sinh của
tôi, chị dâu chính là người đầu tiên dùng lý do mang thai mà xin nghỉ như vậy.”
Nghiêm Chân ít nhiều cũng có sự thẹn thùng.
Khóa học nghiên cứu sinh không cần lên lớp nhiều
lắm, Nghiêm Chân nhận chút tư liệu, nhìn một chút những báo