
y cũng nằm trong đại viện. Nhà trẻ này đúng là của bộ đội
nhưng vẫn có một ít học sinh là con của những người dân vào đây học, nhưng tuyệt
đại đa số đều là các bạn nhỏ ở trong đại viện, các cô giáo đều rất chiếu cố các
bạn nhỏ cũng bởi vì những bậc làm cha làm mẹ ở đây đều là những người làm trong
quân đội, 6 ngày trong tuần thì các cô giáo cũng như các bà đỡ giúp đỡ các bạn
nhỏ học hành dần dàn, không làm các hoạt động của con trẻ gì nữa thôi.
Bạn nhỏ Cố Manh Manh ở trò chơi đầu tiên thì rất
là ngây thơ mà về tới đích, trò chơi thứ hai thì do mẹ ôm đi xem cùng với anh
trai đang làm khán giả trong trường học. Hợp với hai người kia thì ba Cố Hoài
Việt chưa từng lộ diện, đến lúc này thì bạn nhỏ Cố Manh Manh cũng mặc kệ luôn.
Đêm 31/5 , Nghiêm Chân kết thúc lớp học trường
thời gian. Cô học nghiên cứu sinh trong hai năm rưỡi thì tốt nghiệp, trong quá
trình học tập và nghiên cứu cũng biểu hiện rất tốt, cho nên lúc tốt nghiệp rất
may mắn được giữ lại làm giảng viên của trường, làm đồng nghiệp của giáo sư Diệp
Dĩ Trinh. Cô cũng không làm thêm gì, chỉ sống chủ yếu bằng tiền lương cơ bản của
giảng viên, mà tiền lương của Nghiêm Chân thực tại không tính là cao. Nhưng cô
rất coi trong công việc làm giảng viên đại học này, một phần vì nó thanh nhàn
hơn nữa cô vẫn là một cô giáo. Quay về với chính nghĩa, giống như mẹ Cố đã nói:lo cho gia đình, dưỡng dục con cái thì
trách nhiệm không chỉ ở trên người phụ nữ.
Trở lại thời gian trong đại viện, tiếng còi xe
bus đón học sinh ở trong viện đã vang lên. Nghiêm Chân bỏ qua chiếc xe mà đi
nhanh vài bước, theo bạn nhỏ Cố Manh Manh mang theo mũ, trên lưng ma túi sách
nhỏ, đang cùng đứng ở trước bậc cửa nhà trẻ với cô giáo. Tiểu quỷ kia thấy mẹ
thì liền buông tay của cô giáo ra, chạy những bước nhỏ mà nhào vào trong lòng mẹ.
Một ngày đêm không gặp, thật là nhớ. Nghiêm
Chân hôn nhẹ lên mặt con gái, chào tạm biệt với cô giáo, nắm lấy tay của bạn nhỏ
Cố Manh Manh mà đi về nhà.
Về đến nhà, anh trai Cố Gia Minh còn chưa có về
nhà, nhất thời bạn nhỏ nào đó mếu máo đòi ba. Nghiêm Chân nhìn con gái mà buồn
cười, dụ cô bé đi xem phim hoạt hình, còn chính mình đi chuẩn bị cơm tối. Nhưng
vừa mới vào phòng bếp được một lúc, bạn nhỏ Cố Manh Manh đã gọi cô liên tục.
“Mẹ, mẹ…” Tiểu quỷ nào đó đang kéo ống quần của
cô.
Nghiêm Chân nhìn tiểu tử kia, năm nay thành phố
B đặc biệt nóng sớm, nên sỡ dĩ sáng sớm Nghiêm Chân đã thay cho bạn nhỏ nào đó
một thân trang phục mùa hè, áo trong có màu trắng với ống tay ngắn, áo khoác
cùng màu lam với quần có dây đang mặc. Sáng sớm khi mặc vào thì bạn nhỏ nào đó
rất hào hứng vui vẻ, nhưng lúc này đã thu lại dây đeo, bạn nhỏ nào đó cứ kêu
liên tục như bà già vậy.
“Không mặc cái này.” Tiểu quỷ kia cứ quấn quýt
ở cái dây đeo, hơi ủy khuất mà nói.
Nghiêm Chân mở to mắt, mắt to trừng mắt nhỏ với
con gái, sau đó vỗ trán một cái. Cô hiểu rõ nhất, tiểu gia hỏa này lần đầu tiên
mặc quần áo có dây đeo , mặc như vậy thì khi đi WC sẽ rất bất tiện. Mặc dù có
lão sư hộ trỡ, nhưng chung quy vẫn rất phiền phức.
Cô dường như cũng đã quên điều này, chỉ cảm thấy
đẹp, đã quên tình tự chiếu cố cho tiểu tử này.Nghiêm Chân véo lên cái mũi của
con gái, rồi ôn nhu nói, “Mẹ giúp con thay bộ đồ khác.”
Thay quần áo xong thì bạn nhỏ Cố Gia Minh cũng
đi học về. Bạn nhỏ Cố Gia Minh nay cũng đã có vóc dáng co hơn xưa một chút, bất
quá tính tình cũng không thay đổi là mấy, danh hiệu kỳ thực vẫn là tiểu tai họa.
Đối với đứa em gái Cố Manh Manh này thì ngược lại rất yêu thương cô bé.
Sau khi về nhà thì cùng Nghiêm Chân nói vài
câu, sau đó tiểu tai họa sẽ ôm cô em gái nhỏ này chơi ở phòng khách. Đầu tiên
là xem phim hoạt hình, sau khi xem xong là kể chuyện xưa. Bánh bao nhỏ này ngồi
ở bên người tiểu tai họa, lắng tai nghe anh trai kể chuyện, nhịn không được mà
vỗ vỗ tay, lôi kéo tay của anh trai, hai người cứ thế có đoạn đối thoại dưới đây.
Bánh
bao nhỏ mong chờ hỏi: Ba ngày mai sẽ trở về sao anh?
Tiểu
tai họa nghiêm túc trả lời ít mà ý nhiều là sẽ quay về: Nghe nói Cố Hoài Việt
đang là huấn luyện dã ngoại, phỏng chừng cũng chưa về.
Bánh
bao nhỏ nghe hiểu được nửa câu sau, vì vậy hai đứa trẻ đồng thời thở dài.
Bánh
bao nhở nhìn bức tranh trong quyển sách mà nó: Cô giáo nói ngày mai là ngày quốc
tế thiếu nhi.
Tiểu
tai họa: nói em nghe, ngày quốc tế thiếu nhi của anh vĩnh viễn là đau thương
thôi, Cố Hoài Việt không có về quá một lần…
Vì vậy hai bạn nhỏ nào đó đồng thời thở dài,
ngồi song song ở trên ghế sofa, hai tay chống cằm. Vì thế khi Nghiêm Chân bưng
thức ăn có hương thơm ngào ngạt mới mẻ ra thì thấy hai tiểu tử kia đều có biểu
tình phiền muộn mà không thể nào hiểu được. Nghiêm nhiên là giống như hai đóa
hoa đang ai oán vậy.
“Hai đứa các con đang làm gì vậy?”
Bánh bao nhỏ và tiểu tai họa trăm miệng một lời,
“Nhớ ba.”
Sau vài tiếng chuông đồng hồ thì Nghiêm Chân
cũng hết chỗ nói rồi, không biết là nên bày ra biểu tình nên cười hay nên khóc
với hai đứa trẻ này nữa…
Sau khi ăn c