Quân Hôn Độc Ái

Quân Hôn Độc Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324690

Bình chọn: 10.00/10/469 lượt.

ậy. Thiên Nham cũng đã qua đó mấy tháng rồi vậy mà Mạc Yên vẫn chưa hồi tâm chuyển ý.

Phải chờ đứa nhỏ qua sáu tháng, vậy thì cũng phải chờ mấy tháng nữa rồi! Bà thật sự cảm thấy sống một ngày mà như một năm. Editor: Á bì

Đừng nhìn Tần Thiên Nham bình thường luôn đối với Mạc Yên ngàn ý trăm

thuận, nhưng đúng lúc đụng phải khi Mạc Yên thật sự quá cứng đầu và

không hiểu chuyện, anh vẫn sẽ bày ra bộ dáng bá đạo của đàn ông, mặt

trầm xuống, chợt nhíu mày, lúc khẽ trừng mắt thì sẽ có đủ lực làm người

sợ hãi.

Ví như vào lúc này, đứa nhỏ cần phải đi bệnh viện để kiểm tra, nhưng Mạc Yên lại sống chết không cho anh đi theo, cứ muốn một mình mình mang đứa nhỏ đi. Mặc cho Tần Thiên Nham khuyên can như thế nào, cô vẫn cứng

miệng, cô nóng nảy vẫn bảo anh nên nhanh chóng trở về nước đi, đừng ở

đây làm cô chướng mắt.

Thật ra Mạc Yên đang rất sợ, trong lòng đang rất giận mình.

Cô cảm thấy kể từ ngày sinh con cho tới bây giờ, tình cảm của mình đối

với Tần Thiên Nham dường như đang từ từ sống lại, cứ để anh tiếp tục giả ngốc thì cô thật sự gánh không được công sức quấn lấy và sự ỷ lại mạnh

mẽ vào anh. Mà anh cũng rất có kiên nhẫn từ từ chơi với cô, sớm hay muộn thì cô cũng sẽ dựng cờ trắng đầu hàng.

Mỗi lần như thế này, cô thường nhớ tới vết thương kia, cô cảm thấy rất

sợ. Nếu như lại quay về với anh, có phải cô sẽ giẫm lên vết xe đổ một

lần nữa hay không?

Sau khi trải qua một lần tổn thương đau đến tê tâm liệt phế, đau tận

xương tuỷ, Mạc Yên thật sự đối với Tần Thiên Nham không có một chút lòng tin.

Tần Thiên Nham nhìn thấy cô như vậy, thì cũng thật là giận!

Người phụ nữ nhỏ này, tại sao lại không biết phân biệt như vậy? Anh đều

đã ở chỗ này mấy tháng rồi, chẳng lẽ sự tận tâm và nhiệt tình yêu thương anh đối với cô, cô vẫn không nhìn thấy sao?

Xem ra không bức cô là không được rồi, người phụ nữ nhỏ này sẽ núp mãi

trong chiếc mai rùa, cả đời cũng sẽ không ló đầu ra ngoài.

Sắc mặt Tần Thiên Nham trầm xuống, mắt sắc bén nhíu lại, nhanh nhẹn cướp đứa nhỏ ở trong tay cô qua, thật cẩn thận đặt ở một bên. Sau đó anh nện xuống những bước chân kiên định, bước từng bước một tới chỗ Mạc Yên.

Mạc Yên bị biểu tình hung ác nham hiểm của anh làm cho phát sợ liền liên tục lùi lại mấy bước.

Sau đó, cô lui đến không thể lui nữa nên ngã ngồi ở trên giường, trừng

đôi mắt ngập nước thật to, quật cường trừng anh, "Tần Thiên Nham, anh

muốn làm gì?"

Rõ ràng muốn rống giận, nhưng giọng nói lại mềm xuống, chọc lòng người ngứa lên, đến một chút uy lực cũng không có.

Tần Thiên Nham không nói lời nào, cứ nhìn cô thẳng tắp như vậy, đi đến trước mặt cô, chậm rãi cúi mình xuống.

Mạc Yên trừng lớn mắt, nhìn khí thế như núi Thái Sơn của Tần Thiên Nham ở trước mặt, tâm tư cô bắt đầu có chút hoảng hốt, làm như bản thân thật

sự đã rất lâu rồi cũng chưa từng nghiêm túc nhìn kỹ anh.

Mi mắt anh vẫn dày như vậy, mắt anh vẫn đen bóng và thâm thuý như vậy, mũi của anh cũng vẫn thẳng tắp như vậy.

Năm tháng vô tình, ngoại trừ làm cho bề ngoài của cả người anh càng thêm trưởng thành và chững chạc, dường như cũng chưa từng vạch xuống những

dấu hiệu già nua ở trên mặt anh, ngược lại càng thêm hấp dẫn.

Trên người anh chung quy cũng vẫn mang theo khí chất bá vương bẩm sinh,

còn có sự lạnh lẽo và kiên cường của quân nhân đã dưỡng ra từ lúc còn

trẻ. Nhìn một cái, chỉ cần khuôn mặt tuấn tú đó trầm xuống, môi mỏng bĩu lại, cái loại nghiêm túc này, cái loại rét lạnh bức người này lập tức

ùa tới.

Cô biết thủ hạ của anh đều sợ anh đến chết, ngay cả bọn người Tiếu Trần và Đồng Tranh cũng không dám làm càn ở trước mặt anh.

Nhưng cô không sợ anh, cô bắt chẹt uy hiếp của anh, ăn sạch anh.

Mà Tần Thiên Nham cũng rất dung túng cô, ở trước mặt cô vẫn biểu hiện mềm nhũn, mặc cho cô xoa nắn.

Nhưng hôm nay, anh chính là bị cô bức tới nóng giận, người phụ nữ nhỏ

này, lâu rồi không bị thu thập, liền ngay cả cần phải có chừng mực cũng

quên rồi!

Nhìn thấy đáy mắt của Tần Thiên Nham toả ra sương mù dày đặc, vẻ mặt hổn hển, Mạc Yên liền liên tưởng đến con mèo đen xù lông ở trên TV. Cô cảm

thấy lúc này Tần Thiên Nham với nó rất giống nhau, cô nhịn không được

liền 'phốc' bật cười ra tiếng.

Cô cười làm cho Tần Thiên Nham khó thở, tản mát ra ngoài toàn bộ.

Nhìn bộ dáng mềm mại tươi cười của cô, dụ hoả đã được kiềm nén hơn một năm của Tần Thiên Nham trong nháy mắt vọt nóng lên.

Lúc Mạc Yên còn chưa kịp phản ứng, anh đã hoá thành sói, trong nháy mắt

nhào tới, thân hình cường tráng bao vây cô ở dưới thân, thật sự đè ép

cô.

Mạc Yên cảm thấy đầu cô 'ông'một tiếng nổ tung, xấu hổ và giận dữ đến đỏ bừng cả mặt, "Tần Thiên Nham, anh đứng lên cho tôi, anh vô lại..."

Cô vừa mới mắng được một câu, toàn bộ lời nói tiếp theo đều bị anh nuốt ngược vào miệng, rốt cuộc nói không lên được một chữ.

Cảm giác môi mình truyền tới đau đớn, Mạc Yên trực tiếp kêu lên hu hu.

Nụ hôn của người đàn ông này, hung mãnh không giống người, mà lại càng

giống thú hơn. Cô liều mạng nghiêng đầu, kháng nghị hành động thổ phỉ

của Tần Thiên Nham.

"Hu hu hu..."

Người đàn ông n


Insane