
ỗ này để nghênh đoán, người đứng ra tổ chức là quân đoàn. Tin
tức này vừa ra, ngay sau khi người của mọi tầng lớp nghe tin thì liền
hành động, muốn tìm cho mình một tấm thiệp để tham gia yến tiệc.
Chỉ tiếc, từng người đến cầu xin đều bị những người liên quan biết chuyện
báo lại rằng họ cũng không biết rõ, chỉ nói buổi yến tiệc được tổ chức
vì để tiếp đón một vị khách quý từ nước ngoài, không phải là người giàu
có ở trong thủ đô đâu, nên không thể mời người ngoài được.
Buổi
yến tiệc được quyết định bắt đầu vào sáu giờ năm mươi phút, nhưng vào
năm giờ rưỡi thì đã có lần lượt mấy người lái xe đắt tiền tới, dưới sự
hướng dẫn lễ phép của người bồi bàn, họ cũng đã ưu nhã tiến vào hội
trường, vừa tán gẫu, vừa chờ đợi khách quý tới.
Dần dần, người trong hội trường càng ngày càng nhiều.
Gần sáu rưỡi, mắt thấy yến tiệc sắp bắt đầu để hoan nghênh nhận vật
chính---đại diện của Nam thị, nhưng đại diện của Nam thị lại không thấy
đâu.
Làm người tổ chức có chút lo lắng, nhưng nhân vật của Nam
thị lại rất thần bí. Bọn họ đã chuẩn bị xong hết các hoạt động để tiếp
đãi, nhưng tất cả đều rơi vào khoảng không, khi đến giờ vẫn không thấy
mặt của đại diện của Nam thị.
Mỗi lần đều là Nam thị chủ động
liên lạc, nên giờ làm cho người phụ trách an toàn là Tấn Kiến Quốc và
người phụ trách tiếp đãi là Thôi Khai Bình cũng rất bất đắc dĩ.
Nhưng càng như vậy lại càng làm cho nhiều người tò mò hơn, hiếu kỳ không biết đại diện của Nam thị là người như thế nào, lại dám làm ra vẻ như vậy,
lại đối xử kiêu ngạo như vậy với nhân viên tổ chức từ quân đoàn.
Khi hai chiếc Hummer quân sự dẫn đường ở phía trước, ba chiếc Mercedes-Benz chống đạn chạy phía sau, bảo vệ cho một chiếc Cadillac chống đạn dài
bảy thước chậm rãi chạy vào cửa chính của khách sạn Quốc Tân, vốn đã
canh giữ ở cửa của hội trường của quân đoàn từ sớm nên khi vừa nhận được tin tức, tất cả lập tức đi nhanh tới cửa chào đón.
Thân là người phụ trách an toàn cho đại diện của Nam thị, vẻ mặt của Tần Kiến Quốc
càng thêm nghiêm túc, dùng toàn bộ tinh thần để đề phòng, lấy ra bộ đàm, hạ lệnh cho toàn bộ nhân viên cảnh vệ tiến vào trạng thái đề phòng cấp
một, đề cao cảnh giác, muốn cho tất cả chuyện ngoài ý muốn không xảy ra.
Lúc chiếc Cadillac dừng lại ở trước cửa hội trường, có một người đàn ông
bước xuống từ phía trước cửa xe Hummer, nhanh chóng chạy vòng ra bên
hông, mở cửa ghế xe ở phía sau.
Bước xuống là một người đàn ông mặc một bộ đồ tây màu đen thủ công được làm từ Italy.
Vóc người của anh ấy rất cao, có khuôn mặt lai, còn có khí thế tôn quý bất
phàm, tuấn tú như thiên thần, nhưng cũng có sự lanh nhạt và kiên
nghị.
Một đôi mắt sâu màu xanh như biển
lạnh lẽo như muốn đâm vào người, đôi môi mím chặc, trang trọng làm cho
người ta cảm giác không khí đang ấm nhưng có anh ấy thì nhiệt độ lại
giảm đi.
Tần Kiến Quốc vừa nhìn thấy anh ấy, tâm liền "Đông" một cái nhảy loạn.
Nam Bá Đông, như thế nào lại là cậu ta?
Cậu ta không phải đã chết rồi sao? Như thế nào mới chớp mắt đã trở thành đại diện của Nam thị?
Đại diện của Nam thị không phải nói là một người phụ nữ tên là Nam Yên sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Mạng lưới tình báo của Trung Quốc bọn họ tại sao lại không điều tra rõ những chuyện như thế này? Khó trách
trước đó người của tổ tình báo nói rằng họ cảm giác có người đang cố ý
hay vô tình ngăn cản bọn họ điều tra về tài liệu liên quan đến nhân viên ở Nam thị, thì ra là thế này!
Tập đoàn Nam thị này, chẳng lẽ là làm ăn giữa hai giới hắc bạch sao?
Khó trách bọn họ lại có vũ khí tinh vi như vậy! Như vậy Nam thị đã vượt qua mong muốn mà họ đã đặt ra, vốn cho rằng họ chẳng qua chỉ là một đuôi cá lớn, giờ nhìn lại Nam thị là một con cá sấu lớn nha. Nếu như không cẩn
thận thì bọn họ sẽ bị gặm đến một mảnh vụn cũng không
còn.
Lúc tâm của Tần Kiến Quốc đang lo lắng thì chuyện càng làm ông thêm đả kích lại xuất hiện.
Nam Bá Đông cẩn thận dắt tay một người phụ nữ phương Đông xinh đẹp như tiên nữ xuống bằng phương thức hoàn mỹ không tỳ vết, ưu nhã xuất hiện ở
trước mặt của mọi người.
Người xinh đẹp này làm tất cả mọi người trợn mắt to lên nhìn.
Mạc Yên? Thật sự là Mạc Yên sao?
Nhất thời Tần Kiến Quốc cảm giác như bị đánh một đòn nghiêm trọng, ánh sáng
trước mắt chớp tắt, ngay cả thân thể vẫn đang đứng thẳng tắp cũng đều
lung lay mấy lần, dọa nhân viên cảnh vệ đứng bên cạnh ông phải bước lên
hỏi, "Thủ trưởng, ngài không sao chứ?"
"Tôi không sao?" Tần Kiến Quốc khoát tay áo.
Ông cố gắng ổn định tâm thần của mình, cùng tiếp đãi quân ủy ở khắp nơi với Thôi Khai Bình.
Thôi Khai Bình đã gần sáu mươi tuổi, nhưng mặt được bảo dưỡng nên nhìn chỉ
cỡ hơn bốn mươi, trên mặt luôn nở nụ cười nhìn rất có phúc khí. Ở trước
mặt ông, bạn sẽ cảm giác như mình đang đứng trước mặt của Phật Tổ Như
Lai tôn kính ở Tây Thiên.
"Nam tiên sinh, Nam thái thái, hoan
nghênh các vị quang lâm đến Trung Quốc, tôi thành thật hi vọng, các vị
có thể đến vui vẻ, và càng vui vẻ hơn khi trở
về."
Vẻ mặt của Nam Bá Đông vẫn ngạo nghễ
như vậy, vẻ mặt nhàn nhạ