
tranh cổ kính, giải
thích lai lịch những bức vẽ kia.
Nhìn những bức tranh thủy mặc
trên tường, cô đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, quay đầu nhìn anh, “Mạc
lão tuổi cũng chưa già, so với papa của em không kém bao nhiêu đâu, tại
sao mấy anh lại gọi ông ấy là lão Mạc?”
“Đây là nghệ thuật xưng
hô, mẹ anh cũng kêu ông ấy như vậy, chẳng phân biệt được bối phận, tương đối tùy ý, dần dà cũng thành thói quen.”
“A, thì ra vậy!” gật
đầu, cô đại khái đã hiểu ý của anh, quay đầu nhìn chằm chằm những bức
tranh thủy mặc sinh động, giống như đnag nghĩ đến việc gì, nhìn nhanh
những bức tranh một chút, cơ hồ khiến cho anh không theo kịp bước chân
của cô.
“Thế nào? Nhìn ra manh mối gì?” nhìn nét mặt đặc sắc của cô, anh không khỏi có chút ngạc nhiên.
“Những bức họa này có thể chụp ảnh không?” ngẩng đầu lên từ trong bức tranh,
cô mong đợi nhìn anh, “em muốn đem mỗi bức đều chụp lại.”
“Chụp
hình cũng được, nhưng mà không cần phiền phức như vậy, đợi lát nữa chúng ta đến hội trường lấy một quyển sách tuyên truyền là được, bên trông
đều có đủ các bức họa.”
Gật đầu, cô bỏ ý định chụp hình, tỉ mỉ nhìn một lần bút tích thực của danh họa.
“Tại sao muốn chụp hình? Em hiểu vẽ tranh?” loại hình nghệ thuật này anh
cũng không có hiểu rõ lắm, hôm nay nhìn cô đem mỗi bức họa thưởng thức
nghiêm túc như vậy, nổi lên lòng hiếu kỳ rồi.
“Không hiểu lắm,
nhưng mà nghĩ tới sáng ý thiết kế thôi.” Dừng một chút, cô nghiêng đầu
nghĩ, “Em nhớ ở viện bảo tàng của cố cung cũng có rất nhiều tác phẩm của các danh họa cổ đại, chúng ta sẽ đến xem chứ?”
“Được!” gật đầu, anh đi phía sau cô, an tĩnh nhàn nhã cùng đi, giống như đnag hưởng thụ thời gian như vậy.
Tại khúc quanh cách đó không xa, hai bóng người yên lặng nhìn họ, một người tràn đầy thâm ý, một người hình như có chút rầm rì bất mãn.
Mạc
Vân liếc nhìn người bên cạnh, cười nhẹ, trong giọng nói mang theo vài
phần bất đắc dĩ, “anh là thật sự thích cô ta, theo tính tình của anh,
còn sợ cố kỵ thân phận hay là môn đăng hộ đối sao? Sớm xuống tay thì đâu phải hối hận như bây giờ?”
“Tình cảm của cô ấy với cháu, có sớm
xuống tay cũng không lợi ích gì, tăng thêm phiền não mà thôi, dù là thời điểm nào, trong mắt cô ấy đều không có cháu…nếu như cháu thật sự phá
rách cánh cửa này, nói không chừng giữa cháu và cô ấy cũng không thể
cùng với nhau không chút kiêng kỵ như bây giờ.”
Không chiếm được, hắn cũng không muốn mất đi, mặc dù chỉ đứng bên cạnh cô, hắn cũng thấy đủ rồi.
“Theo lão thấy, Tiểu Dịch với cô ấy rất xứng đôi, chắc hẳn anh cũng đã nhìn
ra, mặc dù Tiểu Dịch là cậu nhỏ của Lam Mộ Duy, anh cũng không cần đối
với cậu ấy có thành kiến quá sâu, cậu ấy là cậu ấy, Lam Mộ Duy là Lam Mộ Duy, cô ấy thích, mới là tốt nhất, không phải sao?”
“Đạo lý này
cháu hiểu, cháu chỉ sợ cô ấy lại gặp phải người như Lam Mộ Duy, lại bị
thương tổn thêm một lần, cháu thấy cũng rất đau lòng.” Năm đó, hắn từ
Bắc Kinh chạy vội vàng đến thành phố C, nhìn thấy cô khóc đến choáng
váng tỏng ngực mình, hắn liền thế, không để cho bất kỳ người đàn ông nào khác có thể khi dễ cô.
“Ngã một lần sẽ khôn hơn một chút, cô ấy
cũng không ngốc, phụ nữ nha, có lúc so với đàn ông thông minh hơn, biết
được phải lựa chọn như thế nào mới tốt nhất đối với mình, chỉ là thỉnh
thoảng sẽ giả vờ ngớ ngẩn mà thôi. Lão hi vọng anh cũng ngớ ngẩn theo cô ấy, nếu cô ấy thật sự thích, thì cứ theo cô ấy đi! Đứa nhỏ Tiểu Dịch
này không tệ, người sáng suốt đều nhìn ra được sự ăn ý giữa hai người
họ, anh cũng đem tâm tư mình kiềm chế đi!”
Dưa xanh hái không ngọt, đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng chân chính làm được cũng không dễ dàng.
“Cháu hiểu rõ.” Nghiêng đầu, hắn nhìn hai bóng dáng biến mất ở khúc quanh, khẽ thở dài một cái.
--- ---
Từ hội trường triển lãm ra ngoài, Úc Tử Ân vui vẻ lôi kéo Dịch Khiêm chạy thẳng tới viện bảo tàng cố cung.
Trên đường đi, Dịch Khiêm không biết gọi điện thoại cho ai, nghe giọng điệu
của anh, hình như muốn người ta thiên vị bọn họ, đến khi cúp máy, cô mới hỏi, “Thế nào? Hôm nay bảo tàng cố cung không mở sao?”
“Không phải, là những bức họa em muốn xem kia, có vài nơi đã không cho người ngoài vào rồi, tìm người cho em đi cửa sau.”
“Ặc, không cần khoa trương vậy chứ?” Chỉ là đi xem tranh thôi mà, cũng
đáng giá để anh vận dụng quan hệ, thật sự khiến cô không thể tin được.
“Đứa ngốc, đây đối với anh chỉ là một cái nhấc tay thôi, anh nói rồi, chỉ
cần là em muốn, mặc kệ là gì, chỉ cần anh có, anh đều sẽ thỏa mãn em.”
Nhìn thẳng vào anh một cái, cô liền quay đầu đi, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Anh rất ít cam kết điều gì với cô, còn lần này lại đưa ra lời hứa hẹn thâm
tình như vậy, thật khiến cho cô có chút không đỡ được.
Bước vào
viện bảo tàng, cô nhìn Dịch Khiêm đang đứng nói chuyện với phó quản lý
viện cách đó không xa, nhìn thẳng vào bức danh họa bên trong lớp thủy
tinh chống đạn, mỗi bức đều giá trị liên thành, nhưng mà lại mang đến
cho cô không ít linh cảm.
Bước lên trước, Dịch Khiêm nhìn bức vẽ
bên dưới lớp thủy tinh, “Bức này là Phú Xuân Sơn cư đồ, còn một nửa ở
viện bảo