
ổ. Gió lạnh thổi qua da,
khiến cô đau đầu dữ dội. Thư Dực gọi điện thoại cho Phương Ngải, chờ thật lâu,
Phương Ngải mới tiếp.
"Alo?"
Giọng điệu uể oải.
"Chị
đang ở đâu?"
"A?!
Là em ~~"
"Tại
sao chị..."
"Thực
xin lỗi -" Phương Ngải ngắt lời cô. "Chị hiện tại đang cùng
Hàn Chấn Thanh ăn khuya, em muốn cùng chị thảo luận việc gì sao?"
Bọn họ còn đang ở cùng một chỗ?! Thư Dực nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay trở
nên trắng bệch.
Phương Ngải lại nói: "Chị ở Khải Duyệt, phòng 120, đại khái khoảng hai giờ
nữa mới trở về, có việc thì gọi cho chị, BYE!"
Sáng sớm năm giờ, Chu Phương Ngải vừa tắm rửa xong, mặc áo ngủ bằng lụa, ngồi
ở giường bôi mỹ phẩm bảo dưỡng.
Có người gõ cửa, Phương Ngải liền xuống giường đi mở cửa.
"Em
tới rồi?!" Phương Ngải nghiêng người, để cho Đinh Thư Dực
tiến vào.
Phương Ngải dò xét Đinh Thư Dực, đầu tóc cô hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt. Sáng
sớm rét lạnh, lại chỉ mặc áo T-shirt quần vải chạy tới, có thể thấy được cô có
bao nhiêu sợ hãi.
Vừa vào phòng, Thư Dực trực tiếp hỏi: "Chị nói cho anh ấy biết em là ai rồi?"
"Không
có." Phương Ngải đóng cửa, thấy Đinh Thư Dực lạnh
đến phát run, liền bắt áo khoác trên giá ném cho cô. "Mặc vào."
Áo khoác rơi xuống mặt đất, Đinh Thư Dực không có đưa tay tiếp, cô nhanh chóng
lên tiếng hỏi: "Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em không hiểu, tại sao chị lại tới? Vì sao lại nói
chị là Bạch Hạc?"
Phương Ngải khoanh tay trước ngực, nhìn Thư Dực.
"Là
em nói, chỉ cần làm cộng sự của anh ta, mỗi ngày nhìn thấy anh ta là thỏa mãn
rồi, nếu đã như vậy..." Phương Ngải cúi đầu xuống, suy
nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô. "Thư Dực, có chuyện chị
muốn thẳng thắn với em."
Còn chưa nói là chuyện gì, Thư Dực đã cảm thấy một hồi lạnh lẽo. Cô nhìn vào
mắt Phương Ngải, nơi đó có một thứ khiến cô sợ hãi, cô lập tức nghĩ tới tình
huống xấu nhất, chuyện này khiến cô nổi gai ốc. Không, trong lòng cô thầm cầu
xin, Thượng Đế, ngàn vạn đừng như cô nghĩ.
Phương Ngải nói: "Khi chị nhìn thấy ảnh chụp Hàn Chấn Thanh, nghe chuyện
về anh ta, chị... đã yêu anh ta."
Lời nói thẳng thắn của Phương Ngải làm Thư Dực chấn động thật sâu, mặc dù lỗ
tai nghe rõ ràng Phương Ngải nói, nhưng đầu óc của cô lại tiếp nhận không nổi.
Cô chỉ trầm mặc, biểu lộ đờ đẫn.
Phương Ngải thấy cô không có phản ứng, tiếp tục hỏi: "Em có nghe thấy không?"
Vì sao lại bình tĩnh như vậy?
Thư Dực hoảng sợ trợn mắt, lại ngây người vài giây, sau khi phục hồi tinh thần,
lắc đầu bật cười. "Chị lại nữa rồi."
"Như
thế nào? Em nghe không hiểu sao?" Phương Ngải nhíu
mày.
Thư Dực sắc mặt cứng ngắc, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, như đang trần thuật
một chuyện không quan hệ đến cô. "Chị có nhớ? Năm trước sinh nhật của em,
chị tìm bạn gọi điện thoại gạt em chị bị bắt cóc, muốn em giao tiền chuộc, em
sợ tới mức chết khiếp, mang tiền đi đến điểm hẹn, chị lại nhảy ra cùng một đám
người chúc em sinh nhật vui vẻ, giúp em làm một buổi party sinh nhật."
Sắc mặt cô tái nhợt, nghe thấy tiếng nói khô khốc của chính mình. "Chị chính là thích đùa
dai, biết rõ em nhát gan, còn thích làm em sợ... Lần này, chị lại nói đùa với
em."
"Trời
ạ! Em nghĩ rằng chúng ta đang đùa sao?" Phương Ngải trố
mắt ồn ào.
Thư Dực sửng sốt, giống như bị kinh hãi, sau đó liền xoay người đi về hướng
cửa. "Em
trở về đây, em mệt mỏi quá rồi, em muốn ngủ."
"Này!"
Phương Ngải níu lấy Thư Dực, cô bị ép xoay người, ánh mắt mơ mơ màng màng. Phương
Ngải khẩu khí nghiêm túc nói: "Thực xin lỗi, lúc này đây, không phải trò
đùa dai. Em nghe cho rõ ràng, chị yêu Hàn Chấn Thanh."
"Chị
không thể..."
"Vì
sao?" Phương Ngải lạnh nhạt chống đỡ.
Thư Dực ngơ ngẩn, vội la lên: "Em... em yêu anh ấy trước..."
"Thì
sao?"
"Chị
không thể giả mạo em, em mới là Bạch Hạc!"
"Em
không có được chị đồng ý đã dùng ảnh chụp của chị, hiện tại, chị không thể giả
mạo em sao?"
Một hồi choáng váng, Thư Dực ngồi phịch ở trước cửa, cô giật mình nhìn qua bạn
tốt, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Phương Ngải luôn luôn thích nói
đùa, luôn có vẻ không hề e ngại du hí nhân gian, nhưng lần này, ở trên mặt
Phương Ngải cô nhìn thấy một loại cố chấp, đó là biểu tình nhất định phải có
được.
"Vì
sao? Chúng ta là bạn tốt... Tại sao có thể như vậy?"
Thư Dực khổ sở vô cùng.
"Vẫn
là bạn tốt thôi!" Phương Ngải đi qua, hai tay đặt ở trên vai Thư
Dực. "Tỉnh
táo nghĩ lại xem, thế này không phải rất tốt sao? Em vẫn có thể mỗi ngày ở cùng
anh ta, mà chị, lại có thể cùng người đàn ông mình thích kết giao, lời nói dối
của em vĩnh viễn sẽ không bị vạch trần, vẹn cả đôi đường, em cũng không tổn
thất gì, em nói chỉ cần nhìn anh ta cũng rất hạnh phúc rồi. Em không nghĩ tới
tương lai của anh ta sao, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ cùng người khác kết giao,
chỉ là hiện tại người này đúng lúc là bạn tốt của em, em hà tất phải để ý?"
Nói nghe thật hay ho! Thư Dực giãy khỏi hai tay Phương Ngải. "Chuyện này không giống
như chị nói, vì sao đột nhiên chị giống như người xa lạ?"
Chu Phương Ngải thương yêu cô, đối xử với cô như chị e