
phận
của cô ấy."
"Vậy
anh vẫn cầu hôn sao?" Kết hôn đó! "Anh thật sự yêu Bạch Hạc
sao? Hay là nhìn thấy Phương Ngải xinh đẹp liền choáng váng rồi? Anh -"
Thư Dực ngơ ngẩn, lồng ngực kịch liệt phập phồng. Chết tiệt! Cô đang nói cái gì
vậy? Cô làm sao có thể nói như vậy?
Cô không phải đã tiếp nhận thực tế rồi sao? Nhưng nghe thấy bọn họ muốn kết
hôn, chuyện này vẫn đả kích cô nặng nề. Cô phản ứng quá độ rồi, cô có quyền gì
mà phẫn nộ chứ?
Thư Dực mím môi, mạnh mẽ nuốt xuống những lời nói cảm tính, nhưng chuyện này
thật là khó khăn, trời ạ, cô đau đớn tới mức dạ dày như bị thiêu đốt.
Bọn họ nhìn nhau, thật lâu cũng không ai mở miệng.
Cuối cùng, anh dùng một loại ngữ khí lạnh lẽo nhưng kiên định nói: "Anh một mực chờ đợi Bạch
Hạc, nhưng cuối cùng tới gặp anh lại là Chu Phương Ngải. Nếu như cô ấy không
phải Bạch Hạc, vậy Bạch Hạc chân chính ở đâu? Vì sao không đúng hẹn? Em nói
đúng, Phương Ngải xinh đẹp, cô ấy là bạn lữ trong mơ của đàn ông, anh không có
lý do gì cự tuyệt để tiếp tục chờ một cô gái sẽ không xuất hiện. Cho dù Chu
Phương Ngải không phải là Bạch Hạc cũng không sao cả, chuyện này chỉ càng chứng
minh Bạch Hạc không quan tâm anh, không quan tâm tình cảm của hai người, anh
đây cũng có thể không quan tâm."
Hốc mắt Thư Dực nóng lên, ngực như bị phỏng. "Đúng, anh nói đúng."
Cô dùng một loại thanh âm ủ rũ nói: "Thật có lỗi, em vừa rồi quá kích động."
Tất cả đều là cô tự làm tự chịu, đi vào ngõ cụt, đem chính mình vây khốn trong
sự cô đơn. Bốn phía đều là tường, cô đã không còn đường ra rồi. Tình cảm này
phải dứt bỏ thôi, cô còn ở nơi này làm cái gì?
Cô không thể khóc, cô có lý do gì để khóc? Cô muốn làm bộ như không có việc gì,
nhưng cô phát hiện mình không có tài năng diễn xuất, không xong rồi! Cô cảm giác
mắt càng ngày càng ướt, làm sao bây giờ? Cô cúi đầu, lại cúi đầu, có chút tránh
né, sợ sẽ tiết lộ tâm sự.
Hàn Chấn Thanh xoay người đưa lưng về phía cô.
Mưa phùn bay lất phất, nhẹ lướt qua bên mặt, anh đưa tay chạm đến bông ổi bị
mưa xối, trầm giọng nói: "Phương Ngải ở Đài Loan không có thân nhân,
đến lúc chuẩn bị hôn lễ, hi vọng em giúp đỡ cô ấy một chút."
"Được."
Dường như cô chẳng thể đau đớn hơn nữa.
Hàn Chấn Thanh phủi phủi lá xanh, nhàn nhạt nói: "Có em hỗ trợ, anh yên
tâm rồi, nên chuẩn bị bữa tối thôi." Anh xoay người, đi
qua bên người cô, đi về hướng phòng bếp.
Không được! Thư Dực dùng sức hít vào, nhưng nước mắt càng nhanh tràn ra, cô
xoay người lại, buông xuống một câu: "Không cần đâu, em phải đi."
Ôm túi da, cô chạy về phía cửa ra vào. "Bye!"
Cô mới kéo cửa ra, một bàn tay to lớn đã vượt qua đè lại, giữ lấy cổ tay cô,
đem cô kéo trở lại.
"Anh..."
Thư Dực sửng sốt, kinh ngạc nhìn thấy trong mắt anh có sự phẫn nộ. "Làm sao vậy?"
Tay cô bị anh hung hăng nắm phát đau, vẻ mặt anh nghiêm nghị, dùng ánh mắt nóng
bỏng chưa bao giờ thấy nhìn cô, như muốn nhìn thấu cô, lại vừa như vô cùng tức
giận với cô.
Thư Dực sợ đến không dám nói lời nào, cô chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình phẫn
hận như vậy trên mặt anh.
Tiếng mưa rơi tí tách, ánh mắt của anh chặt chẽ khóa cô lại, bàn tay nắm chặt
không tha.
Anh muốn làm cái gì?
Anh đến gần một bước, cô liền lui về phía sau, anh lại tới gần, cô không còn
đường thối lui, lưng đụng vào cánh cửa, khẩn trương thở gấp. Anh lại gần chút
nữa, bóng dáng to lớn bao phủ cô, hơi nóng từ thân thể anh vây quanh cô.
Thư Dực cảm thấy một cảm giác lạ lẫm nào đó đang xôn xao trong lòng, cô ý thức
được có việc sắp phát sinh, cô cảm thấy nguy hiểm, kỳ quái chính là cô lại
không muốn tránh né.
Hàn Chấn Thanh cúi đầu, mặt nhích tới gần cô, hơi thở lướt nhẹ qua mặt cô.
Đầu gối cô mềm nhũn, cả người tựa trên cửa, vô lực chống cự. Cô khẩn trương
nhắm mắt lại, cảm giác được môi của anh sắp đụng tới cô, hơi thở nóng hổi của
anh đã đi trước một bước hôn lên môi cô.
Thư Dực miệng đắng lưỡi khô, tim đập rất vang, thân thể run rẩy.
Sao... Chuyện gì đang xảy ra? Anh thật sự... muốn hôn cô sao?
Hàn Chấn Thanh dùng ngón tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu muốn hôn lên môi cô,
nhưng đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt nụ hôn sắp phát sinh.
Đôi môi đang đến gần trong nháy mắt dời đi, cô bất ngờ đứng thẳng người, anh
bực bội đè lấy vai cô, hít sâu một cái, dời khỏi thân thể của cô, chuyển động
tay nắm cửa, mở ra cửa chính.
"A,
Đinh Thư Dực? Làm sao em lại ở đây?"
Ngoài cửa vang lên tiếng nói trong trẻo của Phương Ngải. Thư Dực cứng đờ, nghe
thấy thanh âm của Phương Ngải, cảm giác giống như là từ trên lầu cao nặng nề té
xuống, không phải đau đớn, thì cũng là tan xương nát thịt.
Cô thở sâu, xoay người đối mặt Phương Ngải, nhưng lại nói không ra lời.
Hàn Chấn Thanh đẩy cửa sắt ra, Phương Ngải đi vào đồng thời Thư Dực cũng rời
đi.
Phương Ngải giữ chặt cô. "Này, làm gì mà đi nhanh vậy?"
"Tôi
muốn trở về, tôi chỉ là tới giúp anh ấy sửa sang lại ban công."
"Bên
ngoài đang mưa, hết mưa rồi hãy đi!"
"Không
sao, hai người trò chuyện đi, tôi muốn -"
"Ăn
cơm xong hãy đi." Hàn Chấn Thanh đem Thư Dực kéo về, đóng cửa
lại