
ời.
Hàn Chấn Thanh cắt thịt bò, đối với lời ca ngợi của Phương Ngải thì thờ ơ,
trong mắt như có sương mù kết dày đặc.
Phương Ngải đúng lúc hưng trí, tiếp tục nói: "Đúng rồi, Chấn Thanh,
hôn lễ mời dàn nhạc đến đệm nhạc cũng tốt. Muốn mời ca sĩ hay không?"
Phương Ngải mềm mại đáng yêu nháy mắt mấy cái. "Em cũng có thể lên sân
khấu ca hát đó, giọng hát của em không tệ đâu, trước kia còn có người đại diện
muốn tìm em ra đĩa nhạc, nhưng em..." Phương Ngải bắt
đầu trần thuật quá trình được mấy kẻ truy tìm ngôi sao khai quật.
Đinh Thư Dực lắng nghe, cảm thấy thanh âm của Phương Ngải càng ngày càng chói
tai. Phương Ngải càng khoe ưu điểm của mình, Thư Dực lại càng cảm thấy cực kỳ
mất hứng, cảm thấy Phương Ngải giống như con khổng tước kiêu ngạo, cố ý ở trước
mặt kẻ thất bại là cô mà khoe khoang thắng lợi của mình.
Hàn Chấn Thanh lãnh đạm, chỉ là ngẫu nhiên đáp trả một, hai câu. Đến khi Phương
Ngải vì muốn chứng minh giọng hát của mình được tán thưởng, bắt đầu hát lên bài
hát tiếng anh "Singing in the rain" thì Thư Dực cảm giác mình đã chịu
đủ rồi.
"Em
ăn no rồi." Thư Dực hạ dao nĩa.
"A,
nhanh như vậy sao?" Phương Ngải nghiêng người nhìn đĩa của cô.
"Còn
chưa ăn mà, rất không nể mặt đó, em xem chị ăn nhiều như vậy, em chê tài nấu
nướng của Chấn Thanh không tốt sao?"
"Mùi
vị rất kém, thịt bò rán không đủ mềm." Hàn Chấn Thanh
cũng vứt xuống dao nĩa.
"Gì?"
Phương Ngải mở to mắt nhìn tảng thịt bò. "Em cảm thấy rất khá mà,
đây đúng là bít tết đẳng cấp!"
"Vốn
là ăn rất ngon. Nhưng về sau bị em rán hỏng rồi."
Hàn Chấn Thanh hớp một ngụm rượu đỏ.
Phương Ngải xùy một hơi. "Anh đối với bạn gái của mình nói chuyện
thực ác độc đó, anh Hàn."
"Anh
là ăn ngay nói thật." Hàn Chấn Thanh giúp Đinh Thư Dực rót rượu.
"Rất
ân cần nha." Phương Ngải mỉm cười. "Ly rượu bạn gái mình
trống trơn cũng không phát hiện, ngược lại đi giúp nhân viên làm công rót rượu."
Thư Dực nghe xong nhíu mày.
Hàn Chấn Thanh cãi lại: "Em liên tục nói chuyện, không rảnh uống
rượu."
"Anh
chê em nói nhiều sao?"
"Em
quả thật rất ầm ĩ."
"Em
đi về đây, cám ơn chiêu đãi." Thư Dực cáo từ,
không muốn nhìn bọn họ cãi vả.
Hàn Chấn Thanh đưa cô tới cửa, Thư Dực khom người đi giày, một cây dù đen được
đưa tới.
"Bên
ngoài đang mưa." Anh cầm cây dù đưa cho cô.
Thư Dực ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn anh, tiếp lấy cây dù.
Phương Ngải đi tới, hướng Thư Dực xin lỗi: "Chị chính là lanh mồm
lanh miệng, tính khí không biết che giấu nên mới để em thấy chúng ta cãi nhau,
chớ để ý nha. Chấn Thanh, bên ngoài rất lạnh, anh lái xe đưa cô ấy trở về tốt
hơn."
"Không
cần, phía trước có trạm xe bus." Thư Dực từ chối
nhã nhặn.
"Thư
Dực, lần sau lại đến chơi nhé." Phương Ngải khoác
tay Hàn Chấn Thanh, giống như nữ chủ nhân, nói tạm biệt với cô.
"Tạm
biệt." Thư Dực cười khổ, xoay người xuống lầu.
Cô đứng ở cửa tòa nhà, bung dù ra. Mưa rơi so với tưởng tượng của cô còn lớn
hơn, gió lạnh thổi đến bụi nước, bắn ướt vai cô. Cô thở dài, đi vào trong màn
mưa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, xoay người lại liền thấy Hàn
Chấn Thanh cầm lấy áo khoác đuổi theo xuống.
"Mặc
vào."
"Không
cần, anh mang lên đi!" Thư Dực lắc đầu, cười cự tuyệt, sợ Phương Ngải
lại mất hứng.
Hàn Chấn Thanh cưỡng chế đem áo khoác choàng lên bờ vai cô, sau đó, nhìn cô
thật sâu, nói: "Không
cần phải chán nản." Nói xong anh xoay người lên lầu.
Thư Dực nắm chặt cây dù, đứng ở trong mưa, nhìn bóng dáng cao lớn biến mất ở
cửa tòa nhà, nghe thấy cửa sắt đóng lại. Bốn phía chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí
tách.
Thư Dực ngẩng đầu, nhìn về phía ban công tầng ba, hoa cỏ mới trồng ở trong mưa
phiêu diêu, rực rỡ muôn màu, bật ra một tiếng thở dài. Cô nở nụ cười, thực ngu
xuẩn, lại ghen tị với những chậu hoa ở ban công nhà anh, chúng có thể mỗi ngày
ở bên anh, hưởng thụ ánh mắt của anh, được anh tưới tắm, sau đó không ngừng nở
hoa vì anh. Còn cô thì sao?
Mấy ngày nay giả bộ điềm nhiên như không, nhìn anh cùng Phương Ngải kết giao đã
đủ khó chịu rồi. Hiện tại lại còn muốn nhìn bọn họ kết hôn, làm phù dâu trong
hôn lễ...
Đinh
Thư Dực à, ngươi há có vĩ đại như vậy, ngươi cho rằng ngươi chịu được tới bao
giờ? Ngươi cho rằng trái tim ngươi chống lại được sự tra tấn này sao?
Đi trong hẻm nhỏ dưới trời mưa, cầm cây dù đen của
anh, khoác áo khoác lưu lại hơi thở của anh, Thư Dực không có dính đến mưa,
cũng không còn bị gió lạnh ban đêm thổi đến, nhưng cô vẫn cảm thấy thật lạnh,
thật lạnh.
.....
"Anh
vừa tức giận với tôi sao?" Phương Ngải hỏi Hàn Chấn
Thanh.
"Phải."
Anh ngồi ở sô pha hút thuốc.
"Vì
cái gì?" Phương Ngải ngồi bên kia sô pha, chân dài bắt
chéo, bưng lấy ly trà nóng uống.
"Lúc
trước, thiếu một chút nữa..." Hàn Chấn Thanh ngả
ra sau, dựa vào sô pha, bực bội lấy
tay che trán. "... thiếu chút nữa tôi đã hôn cô ấy."
"A?"
Phương Ngải phút chốc ngồi thẳng dậy, quăng chén trà. "Sau đó thì sao?"
"Sau
đó cô đã đến rồi." Anh nhìn Phương Ngải.
Phương Ngải ánh mắt phát sáng. "Tôi thế nhưng thực biết chọn thời điểm,
anh