
lại vì những chuyện
nhỏ nhặt kia mà để tâm.
Anh luôn xử lý mọi việc sạch sẽ gọn gàng, làm việc chỉ chú ý đến hiệu suất,
quyết định sự việc nhanh chóng lại quyết đoán, anh ghét nhất là lề mề chậm
chạp, như thế sẽ khiến anh nổi điên, nhưng gặp gỡ Đinh Thư Dực rồi, anh không
còn giống như lúc trước nữa. Hàn Chấn Thanh thở dài, anh hoàn toàn hết cách với
cô gái nhỏ Đinh Thư Dực này.
Phương Ngải nói đúng, bóng ma này phải dựa vào chính bản thân Thư Dực vượt qua,
nếu không, nó sẽ vĩnh viễn cắm rễ trong đáy lòng cô, muốn nhổ ra cũng nhổ không
được.
Anh buồn bã nói: "Tôi từng lùng bắt hàng trăm tên tội phạm, mưa bom bão
đạn cũng không làm khó được tôi, gặp được tội phạm bất hảo liền rút súng ra bắn
hoặc ra trận vật lộn. Thật khó mà tin được, đụng tới Đinh Thư Dực, tôi lại phải
nén giận, kéo dài lâu như vậy vẫn không có biện pháp bức cô ấy tự thú!"
Phương Ngải nở nụ cười. "Nghe anh nói như vậy, tôi thật cao hứng.
Anh thật sự yêu thích Thư Dực, cô ấy có anh bảo vệ, người bạn như tôi đây cũng
yên tâm."
"Chờ
chân tướng rõ ràng, tôi phải mắng cô ấy một trận."
Hàn Chấn Thanh vẻ mặt tức giận.
"Đúng
đúng đúng!" Phương Ngải tán thành. "Cho anh chịu khổ nhiều
như vậy, nên cẩn thận giáo huấn Thư Dực."
Nhìn cơn mưa liên miên không ngừng, anh nhíu mày lo lắng. "Cô ấy không phải còn
đang khóc chứ?" Vừa rồi nhìn vóc dáng nhỏ bé của cô, cô đơn cầm
dù đứng ở trong mưa, trái tim anh như muốn vỡ nát.
Phương Ngải đi ra ban công, nhìn mưa rơi nói. "Hiện tại khóc so với sau
này khóc chung quy vẫn tốt hơn? Để cho Thư Dực khóc đi, đợi cô ấy biết mình nhu
nhược đem lại bao nhiêu tổn hại, cô ấy sẽ tỉnh táo, vì đau khổ mà triệt để lĩnh
ngộ, so với trước kia có thể trở nên càng tốt hơn."
......
Đinh Thư Dực trở lại quán rượu, cùng đồng sự bắt chuyện qua loa sau liền trở về
phòng, đem cây dù treo ngược ở ngoài cửa sổ.
Cô mở ti vi, tắm rửa qua rồi nằm trên giường. Nghĩ đến Phương Ngải còn đang ở
nhà anh, cô cảm thấy chính mình dường như vẫn còn đang ở trong mưa.
Xoay người ôm lấy gối đầu, cô hồi tưởng chuyện cùng Hàn Chấn Thanh vui vẻ đi
mua hoa cỏ về trồng, vốn tâm tình cô rất tốt, mãi đến khi nghe thấy bọn họ muốn
kết hôn...
Đừng có suy nghĩ nữa, đáng chết, cô khó chịu khóc tức tưởi. Thư Dực buồn bực mà
thiếp đi, mơ thấy một con đường tối tăm, Hàn Chấn Thanh đứng trên đó, toàn bộ
thế giới bị bóng đen bao phủ, chỉ có anh, anh tuấn hiên ngang đứng ở phía
trước, thực chói mắt. Anh cười với cô, nhìn cô như đang khích lệ cô thổ lộ.
Thư Dực kìm lòng không được, đi về hướng anh, đứng ở trước mặt nhìn lên anh.
Hai tay cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, nghe thấy giọng nói run rẩy của chính mình:
"Hàn
Chấn Thanh, em là Bạch Hạc... anh không thể lấy Phương Ngải."
"Em
là Bạch Hạc?" Anh lộ ra vẻ mặt khinh miệt, đột nhiên bốn phía
vang lên tiếng cười ồ, Thư Dực lập tức bừng tỉnh. Nhưng kỳ quái là, tiếng cười
kia vẫn ong ong bên tai?! Cô hoàn hồn nhìn lại, thì ra là TV chưa có tắt.
Trên cái gương ở bàn trà, phản chiếu một khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, ngũ quan
bình thường, thân hình gầy gò, so với Chu Phương Ngải đầy đặn khêu gợi đúng là
một trời một vực.
Thư Dực lo lắng nghĩ tới lời nói của Hàn Chấn Thanh -
"Nếu
như Phương Ngải không phải Bạch Hạc, vậy Bạch Hạc chân chính ở đâu? Vì sao
không đúng hẹn?"
"Em
nói rất đúng, Phương Ngải xinh đẹp, cô ấy là bạn lữ trong mơ của đàn ông, anh
không có lý do cự tuyệt để tiếp tục chờ đợi một cô gái sẽ không xuất
hiện."
A! Thư Dực hét lên một tiếng, đá rơi chăn mền. Tiếp
tục như vậy nữa cô sẽ điên mất, cô chịu không nổi nữa rồi, nhảy xuống giường,
cô vớ lấy điện thoại gọi cho người đại diện.
"Xin
chào..." Jeter tuôn ra một tràng dài tiếng Pháp.
"Case
lần trước ông nói với tôi còn không?"
"Bạch
Hạc?! Cô rốt cục cũng gọi tới rồi!" Cây rụng tiền đến
đây, Jeter nói: "Có
bộ phim của Dreamworks quay bên Las Vegas muốn tìm chuyên gia chất nổ, bên
Thượng Hải đại lục cũng có công trình cần cố vấn phá dỡ, chỉ cần cô đáp ứng,
tôi lập tức giúp cô bàn bạc. Cô nghỉ ngơi xong rồi hả? Đến Paris tìm tôi, chúng
ta thảo luận một chút."
"Chờ
tôi mua vé máy bay xong sẽ nói cho ông biết thời gian."
"Tốt,
tôi chờ cô mọi lúc, đừng làm cho tôi thất vọng nha, bé cưng."
Thư Dực cúp máy. Không bằng đi xa xa một chút, không bao giờ trông thấy anh
nữa, nhìn không thấy sẽ không đau khổ đi? Dù sao anh cũng đã nói, Phương Ngải
là bạn lữ trong mơ của đàn ông, hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, cô còn
ở đây làm cái gì? Tội tình gì chứ?
Thư Dực an ủi mình, đừng lo, dù sao cô đã sớm quen với cuộc sống một người,
không có dũng khí tranh giành, không bằng nhắm mắt làm ngơ! Đâu có gì to lớn,
không có quan hệ a!
Nhưng là cổ họng cô vẫn thấy chua xót, cảm giác trong thân thể mình như có một
nơi trống rỗng. Rõ ràng còn có thể hô hấp mà, tất cả đều không sao hết!
.....
Buổi chiều ngày hôm sau, Hàn Chấn Thanh mang theo kính râm, đến quán rượu chuẩn
bị mở cửa, vừa bước vào quán, Thư Dực lập tức nghênh đón.
"Thực
xin lỗi, em muốn từ chức, có được