
"Trước kia đi học, giám
thị không cho phép trồng hoa, em liền đem hồng sa mạc nuôi ở dưới gầm giường,
buổi tối đi ngủ, nghĩ đến nó đang sinh trưởng dưới giường, liền thấy có loại
cảm giác kích thích khi phạm tội, mãi cho đến khi tốt nghiệp cũng không bị phát
hiện đó." Cô lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Hiếm thấy cô nói nhiều như vậy, Hàn Chấn Thanh tràn ngập hứng thú chống tay
xem, mỉm cười nghe cô nói mãi không dứt.
Cô tiếp tục nói: "Bất quá, hoa hồng sa mạc này là cây có độc, ăn một
miếng, trái tim liền chịu không nổi, sẽ bị rối loạn nhịp tim, phải đưa đi bác
sĩ ──"
Có lẽ ý thức được chính mình nói không ngừng, Thư Dực đột nhiên im lặng, cô
liếc nhìn anh, thấy anh vẻ mặt vui vẻ.
"Tiếp
tục đi! Tại sao không nói nữa?"
Cô đỏ mặt. "Tốt
lắm, có thể đặt lên rồi."
Hàn Chấn Thanh đem từng chậu hoa đã chỉnh sửa tốt đặt lên bồn hoa, anh nhìn bồn
hoa rực rỡ, nói: "Anh thích hoa em chọn."
Những cây hoa rực rỡ này làm cho anh nhớ tới trận nổ lớn đã xem vào ngày sinh
nhật kia, ngọn lửa xông lên tận trời, cũng giống như những đóa hoa diễm lệ này.
"Anh
thích là tốt rồi." Thư Dực đứng ở phía sau anh, cô cào cào tóc,
thật là cao hứng, nhưng trong lòng cũng rất chua xót. Cô cảm thấy một trận xúc
động, muốn nhào lên trước ôm lấy anh, nhưng lại không dám! Nếu như lúc trước
thẳng thắn, hiện tại, có thể ở nơi này hay không?
Nếu vậy bồn hoa trước mắt này sẽ là do cô chăm sóc, căn nhà này sẽ biến thành
nơi ở của cô. Mỗi ngày cô đều có thể ngồi ở ghế sô pha của anh; không cần thông
qua máy tính, cùng anh nói chuyện hư ảo.
Cô tưởng tượng thấy cuộc sống hạnh phúc, tưởng tượng thấy áo khoác lông của cô
kề sát áo khoác da của anh, máy vi tính của cô nằm cạnh của anh, giầy của cô
cũng hạnh phúc mà dựa vào giầy của anh, mọi thứ của bọn họ đều hợp cùng một
chỗ, trở thành một gia đình ấm áp.
Cô thực tiếc nuối, hoài nghi bản thân vì vượt không qua một bước kia, đã làm
cho cô mất đi một cơ hội có được hạnh phúc, có thể vĩnh viễn không quay lại
được...
Anh đột nhiên nói: "Anh thích nghe em nói chuyện."
"Vậy
sao?" Thư Dực lo lắng, cô cũng rất thích nhìn bóng
lưng của anh giống như vậy.
Anh hướng mấy chậu hoa trầm tư. "Anh cảm thấy... giống như đã quen biết em
từ rất lâu rồi." Xoay người, anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt
chuyên chú khiến cô hoảng hốt.
"Có
nhớ anh từng đề cập đến Bạch Hạc không? Căn nhà này là đặc biệt vì cô ấy mà
mua." Anh nhìn vào mắt cô, cái nhìn như muốn xem thấu
linh hồn cô. "Em
nghĩ, cô ấy có thích ban công này không?"
Thư Dực mở to mắt, suy nghĩ một chút, trả lời: "Em nghĩ cô ấy sẽ rất
thích." Phương Ngải không phải đã tới đây rồi sao? Cô
ấy không tán thưởng sao?
Anh lại nói: "Có
nhớ The Cardigans không?"
Thư Dực gật đầu. "Anh đã nói Bạch Hạc tiểu thư kia thích The Cardigans."
"Hôm
trước, ở trong quán mở Love Fool của The Cardigans, đó là bài hát cô gái trong
lòng anh yêu thích nhất, nhưng Phương Ngải lại hỏi anh, bài này là ai hát..."
Anh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, tiếp tục nói: "Anh nghĩ... Chu Phương
Ngải có lẽ không phải là Bạch Hạc."
Sắc mặt cô đột biến, anh phát hiện?!
Anh bình tĩnh nhìn cô. "Việc này quá hoang đường, nếu Phương Ngải
không phải là Bạch Hạc, vì sao phải giả mạo cô ấy? Ước định của anh với Bạch
Hạc không có người khác biết. Trừ phi tất cả chuyện này đều là chủ ý của Bạch
Hạc, hoặc là cô ấy từ đầu tới cuối đều muốn lường gạt anh."
Thần sắc anh nghiêm túc. "Anh không hiểu tâm tư của phụ nữ, em
nghĩ... phụ nữ sẽ cố ý lường gạt người đàn ông mình thích sao?"
Thư Dực đổ mồ hôi lạnh, sống lưng cứng ngắc, giống như đang đối mặt với quả bom
sắp nổ mà không biết làm cách nào gỡ bỏ.
"Đều
là phụ nữ, anh muốn nghe một chút ý kiến của em."
Ánh mắt của anh sáng rực.
Cô cúi đầu, im miệng không nói, không biết phải nói từ đâu.
"Tại
sao không nói chuyện?"
"Phụ
nữ..." Cổ họng Thư Dực chua xót. "Có lẽ cũng sẽ... bởi vì
quá yêu một người đàn ông... mà trở nên ngu xuẩn, sự tình có lẽ không phải như
anh nghĩ, không có một người nào, không có một phụ nữ nào lại ác ý thương tổn
người trong lòng mình."
"Vậy
sao?" Khẩu khí anh trở nên lạnh lẽo. "Anh chán ghét cảm giác
bị đùa giỡn."
"Anh
thích cô Chu tới mức nào?" Thư Dực cười khổ nói: "Em là nói... anh cảm
thấy thế nào về cô ấy? Em thấy hai người ở chung rất vui vẻ."
Cô thử hỏi, muốn nghe ý kiến của anh, cân nhắc xem có nên nói ra chân tướng hay
không. Nếu như bọn họ có hảo cảm với nhau, cô có nên vạch trần Phương Ngải
không? Nếu như anh không thích Phương Ngải, như vậy, có lẽ cô có thể nói thật,
dù sao anh cũng đã hoài nghi.
"Em
nói không sai -" anh trả lời: "Bọn anh ở chung rất tốt,
anh đã cầu hôn cô ấy rồi, hai tháng sau sẽ cử hành hôn lễ ở quán rượu, đến lúc
đó sẽ ngừng kinh doanh một ngày." Anh nói đơn giản
mà rõ ràng, giống như đang thuật lại một tin tức, nhưng thanh âm lạnh lẽo chua
chát, có cảm giác không kiên nhẫn.
"Hai
người muốn kết hôn! Anh không phải hoài nghi thân phận của cô ấy sao?"
Cô nhịn không được thốt ra.
Anh biểu lộ hờ hững nói: "Thật sự anh không thể khẳng định thân