
cái, cứng ngắc nói với tôi: “A… Anh cả hôm nay khả năng có việc, đi trước một bước.”
“Không sao, chút nữa chị sẽ gọi điện thoại cho anh ấy.”
Cậu khẩn trương nói: “…Chị nghìn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều, anh cả đối với chị rất trung thành.”
Tôi gật đầu, sau khi về nhà gọi điện thoại cho Lữ Lương, anh không nhận.
Sau 10 phút thì nhận được tin nhắn của anh, tin tức không dài, chỉ vài chữ:
Chúng ta trước tiên yên tĩnh, tạm thời không nên gặp mặt, qua hai ngày chờ anh nghĩ xong sẽ tìm em.
Trong lòng tôi bắt đầu xoắn xuýt bất ổn, cùng Lữ Lương thuận buồm xuôi gió đi tới, đây là lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh, trong lòng nói ra, thật chịu không nổi.
Sau khi liên tục đợi ba ngày, Lữ Lương hẹn tôi tối thứ 6 gặp ở nhà anh.
Khi tôi có mặt thì anh đã đem thức ăn sắp xếp xong, ba món bày ra rất nóng sốt, anh ở một bên nhìn tôi ăn xong, nhẹ nói: “Hác Manh, em có thật yêu anh?”
Tay tôi căng thẳng, đôi đũa đem món đậu hủ Nhật Bản kẹp vỡ.
Anh đưa khăn tay cho tôi: “Em không trả lời cũng không sao, bây giờ em trước nghe anh nói.”
Tôi lau lau miệng, sau đó anh đưa nước cho tôi tráng miệng, hai người mặt đối mặt ngồi ở trên ghế gỗ lim ngoài phòng khách: “Anh không biết em có phát hiện ra không, giữa chúng ta có một vấn đề rất lớn.
Anh trước đưa ra lời dạo đầu: “Từ thái độ của em, anh phát hiện ra em đem anh xếp vào bản kế hoạch tương lai. Tất cả những tài sản anh có đều nói qua cho em, cũng mang em gặp ba mẹ anh, nhưng đến bây giờ, bản thân em chưa bao giờ chủ động nhắc tới muốn mang anh về gặp người nhà. Em cũng không nghĩ tới cho anh tham gia đến vòng giao tiếp xã hội, thậm chí bà con thân thích của em chuyển đến lân cận đã lướt qua hai năm nay anh cũng lần đầu tiên được biết. Nếu như anh không chủ động điện thoại cho em, em thậm chí trong vòng một tuần không cùng anh liên hệ cũng không sao cả. Anh là một người đàn ông truyền thống, anh hy vọng người phụ nữ mình cưới có thể cùng anh là một khối, có thể sau khi anh một ngày làm việc cực nhọc cho anh an ủi, có thể cùng anh cùng tiến cùng lùi, cũng không yêu cầu cô ấy có thể biểu hiện ra sao, thậm chí nấu cơm giặt quần áo những việc vặt vãnh này chính anh cũng có thể đảm nhận, thế nhưng anh cần chính là một người vợ, không phải là bạn ở chung nhà.”
Băng dày ba thước, những lời này Lữ Lương từng câu từng câu kể ra, trong lòng tôi áy náy nói không ra lời.
“Ngay từ đầu anh cho rằng có thể là em giống như anh, cũng là mối tình đầu, từ từ đem trạng thái độc thân điều chỉnh… Hiện tại chúng ta cùng một chỗ đã hai năm,” anh dừng lại, cầm tay của tôi giữ trong bàn tay, “Em đến cuối cùng có yêu anh không?”
Tôi triệt để đáp không được.
Anh nhìn tôi thật sâu, sau đó yên lặng dựa sát vào, nghiêng đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy môi tôi…
Tôi nhắm mắt lại, thân thể không tự giác căng thẳng.
Anh thoáng dùng vài phần khí lực, xoay người đem tôi đặt nửa người trên ghế dựa, tôi kiềm nén xung động muốn đẩy anh ra, bỗng nhiên mở mắt: “Lữ Lương, anh làm sao thế…”
Lúc mở mắt ra mới phát hiện hai mắt của Lữ Lương cũng đồng dạng mở to, đáy mắt không có tình cảm mãnh liệt, chỉ có sự lạnh nhạt gần như đau xót bắt đầu khởi động. Trong lòng tôi rung động một chút, nguyên bản ý muốn đẩy anh đổi thành nắm đệm tựa dưới thân, cùng anh gặp gỡ hơn hai năm, gần như là kỳ tích, tại thời đại tình yêu fastfood hoành hoành, tiếp xúc thân mật lớn nhất của tôi và anh cũng chỉ là âu yếm, mỗi khi gần đến bước cuối cùng, trong lòng tôi tràn đầy bài xích, kêu gọi dừng lại…
Anh thật là một người đàn ông tốt.
Tôi nhắm mắt lại, tay nắm chặt lấy tấm đệm dựa, tua rua ngay viền mép bị đầu ngón tay kéo đứt.
Anh bỗng nhiên dừng lại, chống trên người tôi, không hàm chứa sắc dục nói:
“Hác Manh, em không yêu anh.”
Trọng lượng trên người thối lui, tôi từ từ buông bàn tay đang nắm tấm đệm, từ từ mở mắt ra nhìn anh.
“… Chúng ta dừng ở đây thôi.”
Anh nói nghe không ra là vui hay là buồn, bên cạnh nhẹ đi, anh đứng lên.
Tôi vô ý thức vươn tay kéo anh, trong mũi đau xót: “Lữ Lương, mặc kệ anh tin hay không, em rất nghiêm túc gặp gỡ cùng anh…” tôi không nghĩ tới cùng anh chơi đùa, từ đầu tới cuối, tôi chính là quyết định lấy kết hôn làm tiền đề gặp gỡ.
“Anh biết.” Lữ Lương quay đầu lại, “Anh biết em thật đã rất nỗ lực.”
Tôi nhìn anh.
“Thế nhưng tình cảm, có đôi khi cho dù là liều mạng nỗ lực, cũng không thay đổi được cái gì.” Anh sờ sờ đầu tôi: “Anh biết em nghiêm túc, anh cũng cảm giác được em thật rất cố gắng để yêu anh. Đây không phải là sai lầm của em, anh và em đều đã tận lực, nhưng có một số việc không phải nỗ lực là được kết quả như ý.”
Anh cầm tay của tôi, nhẹ nhàng tách bung ra: “Em là một người phụ nữ tốt, đáng tiếc người em để trong lòng không phải là anh.”
Trên má tôi mát lạnh, cứ như thế mắt mở trừng trừng nhìn anh, nhìn nhìn, rốt cục lệ rơi đầy mặt: “Lữ Lương…” Trong lòng dường như bị khoét hết một lỗ, nháy mắt khoảng không mù mịt yên lặng nổi lên.
Hai năm sớm sớm chiều chiều, tôi không có khả năng sắc mặt bất động, cũng không phải là thờ ơ, tôi nghĩ tôi có thích qua, động tâm qua, nhưng từ