
ói vừa hướng về phía Ngọc nhi. Trong
lòng lại nghĩ: Xem ra hắn thật sự đã nhìn ra cái gì, quả nhiên không hổ
là Âu Dương Cẩn Hiên. Chỉ là bây giờ chưa phải thời cơ, nhưng cho dù
nàng không nói, tin tưởng với năng lực của Âu Dương Cẩn Hiên, rất nhanh
sẽ hiểu được .
Quả
nhiên,“Hảo, ngươi tự bảo hộ mình là tốt rồi!” Cẩn Hiên mặt trầm xuống,
vung tay áo nói, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra doanh trướng.
Nhưng vừa xoay ngươi, mặt âm trầm đã bị lo lắng thay thế: Tuy rằng không biết ngươi rốt cuộc có kế hoạch gì? Nhưng ngươi đã muốn diễn, ta đây sẽ cùng ngươi diễn, chính là, ngươi trăm ngàn lần phải cẩn thận, đừng làm
mình bị thương, Ngọc nhi này thoạt nhìn không đơn giản. Nhưng chỉ có thể tự nói với lòng.
Bốn đạo ánh mắt gắt gao nhìn theo thân ảnh lục sắc đi ra ngoài, hai người các chú1 t đăm chiêu.
Cẩn Hiên,
bóng dáng ngươi cô đơn là đang lo lắng cho ta sao? Đừng lo lắng, ta sẽ
hảo hảo bảo hộ chính mình , chính ngươi cũng phải hảo hảo bảo hộ mình,
đừng bị thương nữa, đừng làm lòng ta đau nữa .
Vì cái gì
con mắt ngươi từ đầu tới cuối cũng không nhìn ta một chút? Vì cái gì
trong mắt của ngươi chỉ nhìn thấy Mạc Quân này, y là nam nhân, không
phải sao? Hừ, Mạc Quân, từ hôm nay trở đi, ngươi đã thành cái đích cho
mọi người chỉ trích, ở trong doanh chỉ sợ sẽ sống không yên ổn, ha ha……
Đêm khuya
trong rừng rậm thanh vắng, vốn rất khủng bố làm người ta không dám tiến
vào, mà lúc này lại bừng tỉnh vì có một bạch y thân ảnh như trích tiên
đứng yên như thế. Nguyên nhân nàng, nơi này giống như không hề khủng bố, không hề âm trầm, mà là một phong cảnh khác.
“Ha ha……
Không ngờ ngươi thật sự sẽ đến như lời hẹn!” Tiếng cười to sang sảng
đánh vỡ sự yên tĩnh trong rừng rậm, tuy nói là không thể ngờ, nhưng ngữ
khí cũng rất khẳng định người tới nhất định hội đến, nhưng lại mơ hồ có
hương vị rất vui vẻ.
Chỉ nghe
thanh âm, không thấy người, bạch y thân ảnh cũng vẫn như cũ duy trì tư
thế ban đầu, lạnh nhạt nói:“Gia Luật Thái tử đến tìm tại hạ, có chuyện
gì?”
“Ha ha……
Mạc Quân sư nói như vậy rất đả thương tâm người a, bản Thái tử không có
việc gì thì không thể tìm ngươi nói chuyện sao?” Theo thanh âm ai oán
vang lên, một thân ảnh màu vàng lặng yên không một tiếng động dừng ở bên cạnh Ngạo Quân.
“Tại hạ và Thái tử tựa hồ cũng không có chuyện gì để nói?” Ngạo Quân vẫn như cũ không nhìn về phía Gia Luật Ưng nói.
“Ta nói Mạc Quân sư, ngươi có thể không cần vô tình như vậy a? Nhiều ngày không
gặp, bản Thái tử rất nhớ ngươi, nên mới hẹn ngươi ra gặp mặt, không ngờ
ngươi ngay cả nhìn cũng không nhìn ta.” Gia Luật Ưng ai oán xem xét Ngạo Quân nói, rất giống tiểu tức phụ bị vứt bỏ.
“Tại hạ và
các hạ hình như cũng chỉ gặp nhau một lần, không có giao tình lớn như
vậy đi?” Thanh âm lạnh lùng đã có điểm không kiên nhẫn , nếu không phải
vì muốn biết rõ Gia Luật Ưng này rốt cuộc muốn gì? Nàng mới không nghĩ
sẽ gặp cái người tà khí này! Nàng không tin hắn hẹn nàng ra đây thật là
vì nhớ nàng.
Kỳ thật
nàng nghĩ sai rồi, Gia Luật Ưng hẹn nàng ra, nguyên nhân đầu tiên thật
sự là muốn gặp nàng. Thấy y vẫn đưa lưng về phía hắn, nói chuyện đều
lạnh như băng , Gia Luật Ưng liền cảm thấy khó chịu, lại nhớ đến khi Âu
Dương Cẩn Hiên sinh bệnh, y cực nhọc cả ngày cả đêm chiếu cố hắn hai
ngày hai đêm, không cam lòng, ghen tị, phẫn nộ…… Chiếm đầy tất cả lý trí của hắn.
“Đúng vậy!
Như thế nào cũng kém hơn so với ‘Giao tình’ của ngươi và Âu Dương Cẩn
Hiên.” Ngữ khí ai oán rất nhanh trở nên ê ẩm , trên mặt hắn cũng thay
đổi — tươi cười, nhưng đôi mắt màu đỏ đã ẩn ẩn có lửa giận.
“Chuyện này rất tự nhiên , ta cùng với Cẩn Hiên là cùng một chiến tuyến , mà cùng
Thái tử lại là địch nhân.” Ngạo Quân rốt cục xoay người lại, nhưng vẫn
là vẻ mặt lạnh lùng nói.
“Ha ha……
Chúng ta là địch nhân sao? Ngươi hẳn nên biết, trên thế giới này vĩnh
viễn không có bằng hữu, vĩnh viễn cũng không có địch nhân, hôm nay địch
nhân có lẽ ngày mai chính là bằng hữu, hôm nay là bằng hữu có lẽ ngày
sau chính là địch nhân.” Gia Luật Ưng ý vị thâm trường nói, thấy Ngạo
Quân rốt cục xoay người lại nhìn hắn, không hiểu vì sao lại cảm thấy
thực vui vẻ, lửa giận trong mắt rất nhanh liền biến mất vô tung .
“Ha ha……
Thái tử nói đúng, nhưng có điều ta và Cẩn Hiên vĩnh viễn không có thể là địch nhân , điểm ấy ta thực khẳng định.” Ngạo Quân chắc chắc nói. Tuy
rằng nàng và Cẩn Hiên hai người trước mắt luôn cảm thấy là lạ , vừa gặp
mặt liền cảm thấy mất tự nhiên, nhưng nàng thực khẳng định vô luận như
thế nào, nàng và Cẩn Hiên vĩnh viễn cũng không có khả năng hội trở thành địch nhân, chỉ cần là người nàng nhận định, vô luận phát sinh chuyện
gì, cũng sẽ không thay đổi, đây là nguyên tắc làm việc của nàng.
“Nga, khẳng định như vậy? Vậy nếu là Ngọc nhi và Âu Dương Cẩn Hiên tuyệt giao,
không biết quân sư hội chọn ai?” Gia Luật Ưng nhíu mày nói. Tối nay hẹn y ra đây, chủ yếu cũng là vì chuyện Ngọc nhi kia, hắn không muốn người
đang đứng trước mắt hắn sẽ gặp việc, hắn lo lắng cho y.
“Ngọc nhi?
Thái tử quả nhiên thần thông quảng đại