
c
chắn ngươi đã đi vào sơn động, ngươi đã làm gì với sư phó ta?” Ngạo Quân thanh âm lãnh như băng làm người ta phát run chậm rãi từ trong miệng
dật ra, hai bên tuy chỉ gặp mặt một lần, nhưng sư phó lại đem hết thảy
tất cả cho nàng, nàng không cho phép bất luận kẻ nào bất kính với bọn
họ, Thánh Xích đã đến sơn động, theo cá tính của hắn, tìm không thấy
Thiên Khôn, Thiên Kiền, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho thi thể của
hai vị sư phó.
Quả nhiên,
Thánh Xích sau khi nghe xong, lại cười ha ha: “Ha ha…… Ta làm gì bọn họ? Cũng không có gì, chỉ là đem bọn họ biến thành thịt vụn, đem cho chó ăn mà thôi.”
“Ngươi……”
Ngạo Quân trong đôi mắt luôn luôn bình tĩnh nháy mắt bắn ra tia phẫn
hận, cầm lấy Thiên Kiền kiếm trên tay, đối với Thánh Xích nói: “Thánh
Xích, ngươi khi sư diệt tổ, giết hại sư huynh đệ đồng môn, gây họa cho
võ lâm, không còn nhân tính, hôm nay Lăng Ngạo Quân ta lấy thân phận
chưởng môn Thánh Tiên Môn đời thứ hai mươi, thanh lý môn hộ.” Vì hai vị
sư phó, nàng chỉ có thể tạm thời làm chưởng môn nhân một chút.
“Chưởng
môn?” Ba tiếng kinh hô đồng thời bật ra, Cẩn Hiên, Gia Luật Ưng vẻ mặt
như gặp quỷ nhìn chằm chằm Ngạo Quân: Y khi nào thì trở thành chưởng môn Thánh Tiên Môn. Còn Xích Ngọc lại vẻ mặt trầm mặc: Các đời chưởng môn
nhân đều có được Thiên Kiền thần kiếm, mà hiện tại kiếm đang ở trên tay
Mạc Quân.
“Muốn giết
ta, để xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.” Thánh Xích rống giận một
tiếng, thân hình chợt lóe, như quỷ mỵ công kích hướng tới Ngạo Quân.
“Tới vừa
đúng lúc.” Ngạo Quân lạnh lùng nói, nhìn Thánh Xích thế tới hung mãnh,
Ngạo Quân không chút hoang mang đứng yên, đợi Thánh Xích đến ngay trước
mắt, chưởng phong mạnh mẽ thẳng tắp đánh úp về phía Ngạo Quân, Ngạo Quân lúc này cũng ra chiêu.
Nhất thời
đánh đến khó phân thắng bại, chỉ nghe thấy chưởng phong gào thét, kiếm
khí phá không mà đến, kia tuyệt đối là một trận quyết đấu của cao thủ
chân chính, Cẩn Hiên, Gia Luật Ưng đứng xem hai đại cao thủ này quyết
đấu liên tục ngạc nhiên, võ công Thánh Tiên Môn quả thật quỷ thần khó
lường, ngay cả bọn họ cũng khó nhìn ra huyền bí trong đó.
“A……” Chỉ
nghe hét thảm một tiếng, Thánh Xích từ trên không thẳng tắp ngã xuống
đất, trên ngực máu chảy không ngừng, hiển nhiên tiếng hét vừa nãy là do
hắn trúng kiếm mà phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ngạo Quân
từ phía sau Thánh Xích, phi thân xuống, cầm thần kiếm trong tay, bạch y
phiêu phiêu, tóc đen theo gió tung bay, đúng như trích tiên hạ phàm, vừa đáp xuống đất, kiếm trên tay liền chỉ thẳng vào Thánh Xích, thần sắc
nghiêm nghị.
“Sư phó,
hiện tại Quân nhi sẽ báo thù cho các ngươi, trừ hại cho thiên hạ.” Ngạo
Quân hít sâu một hơi, giống như đang nói với vong linh, lại giống như
đang nói với chính mình, lại nhìn về phía Thánh Xích ngã trên mặt đất
nói: “Thánh Xích, ngươi vẫn luôn mong muốn có được Thiên Khôn bí kíp và
Thiên Kiền thần kiếm, hôm nay, ta sẽ lấy Thiên Khôn thần công giết
ngươi, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cho ngươi.” Nói xong Thiên
Kiền thần kiếm vung lên, kiếm khí cường đại lao thẳng tới, kiếm khí lướt qua, vật thể gì cũng tan xương nát thịt.
Đối mặt với kiếm khí cường đại như thế, trong lòng Thánh Xích cả kinh, lấy công lực của hắn căn bản ngăn không được, chẳng lẽ trời thật muốn diệt hắn sao?
Lúc này hắc y nhân đang hôn mê vừa vặn tỉnh lại, Thánh Xích không chút
nghĩ ngợi, nhảy dựng lên, bắt lấy hắc y nhân chắn phía trước.
Hắc y nhân
ngay cả kinh hô cũng không kịp, cái khăn đen trên mặt đã rơi ra, người
cũng đã đứt khí, trên mặt đều là máu, ánh mắt mở thật to, dường như chết không nhắm mắt.
“Thánh Xích, ngươi không phải là người?” Ngạo Quân giọng căm hận hô, hắn dám lấy thuộc hạ của mình làm lá chắn.
“Thánh Xích ta có phải người hay không, ngươi không phải đã sớm biết rồi sao?”
Thánh Xích vô tình cười lạnh nói, đem thi thể hắc y nhân quăng sang một
bên, tiếp theo phóng đi kim châm trí mạng.
Vì tấm lòng nhân từ, Ngạo Quân lập tức phi thân đến tiếp lấy hắc y nhân, nhất thời
không đề phòng, không thấy kim châm theo sát phía sau, khi phát hiện ra, cũng đã quá muộn, châm đã đến ngay trước mặt, Ngạo Quân chỉ có thể nhắm mắt lại, nhưng đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, bên tai lại
nghe thấy thanh âm kim loại va chạm vào nhau.
Mở mắt ra,
phát hiện Cẩn Hiên giống như một thiên thần cầm kiếm đứng ở trước mặt
nàng, mặt tái nhợt hơn nữa khóe miệng còn có vết máu nhưng tuyệt không
ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ của hắn, nhất là con ngươi đen thâm thúy của
hắn chứa đựng đầy vẻ khẩn trương lo lắng làm lòng nàng cứng lại, vừa nãy là hắn cứu nàng?
“Quân,
ngươi không sao chứ?” Thấy Ngạo Quân vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, Cẩn
Hiên nghĩ nàng bị thương, khẩn trương ngồi xổm xuống hỏi.
“Không có
việc gì.” Ngạo Quân mất tự nhiên mặt đỏ hồng, tận lực dùng thanh âm vững vàng nói, nhưng bởi vì tâm tình vẫn chưa bình phục nên âm điệu có điểm
khác lạ không thích hợp với tính cách của nàng.
“Thật sự
không có việc gì?” Cẩn Hiên không tin hỏi. Nếu như không có việc gì, nói chuyện sao là lạ như vậy