
còn thờ ơ như vậy, giống như chuyện muốn nói không phải chuyện của y, Hoàng Anh trong lòng lại tán thưởng một cái, mới
chậm rì rì nói ra:“ Quân sư của ngươi nội lực bị người phong lại , mới
suy yếu như vậy , ngươi khẩn trương như vậy làm gì?”
“Thật sự
chỉ như vậy?” Cẩn Hiên vẫn có điểm bán tín bán nghi hỏi, nguyên lai nội
lực của Quân bị phong bế, trách không được nhìn bộ dáng của y một chút
nội lực cũng không có.
“Cẩn Hiên,
Hoàng cô nương nói là sự thật, Gia Luật Ưng sợ ta đào thoát, cho nên
phong nội lực của ta, vừa nãy không nói là sợ ngươi lo lắng mà thôi.”
Ngạo Quân đẩy Hoàng Anh ở trước mặt ra thành khẩn nói, nếu để cho Hoàng
Anh nói tiếp, nhất định sẽ bị Cẩn Hiên nhìn ra có điều vô lý.
“Nguyên lai chính là như vậy, Hoàng cô nương ngươi có thể giúp Quân tháo bỏ phong
bế không?” Cẩn Hiên sắc mặt cũng đã chuyển, thản nhiên nói với Hoàng
Anh.
“Ngươi! Bổn cô nương là loại người nào, chút việc nhỏ ấy có thể làm khó được ta
sao? Nhưng trước hết chúng ta nên trở về, thương thế của ngươi không thể để trễ hơn nữa, về phần Mạc Quân sư chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi.” Hoàng
Anh thở phì phì vốn định mở miệng mắng, nhưng lo nghĩ, vẫn nên nói thật
với bọn họ. Âu Dương Cẩn Hiên này rất đáng giận , nàng nói nhiều như
vậy, hắn cũng không tin tưởng, mà Mạc Quân kia chỉ nói một câu, liền
tin, rất đáng giận ! Nhưng lương y như từ mẫu, thấy vết thương của hắn
thống khổ như vậy thôi đành không so đo với hắn nữa.
Vì thế
Hoàng Anh dùng sức giúp đỡ Cẩn Hiên đứng lên, tay kia thì lại chống đỡ
Ngạo Quân, cũng may võ công nàng không kém, còn có thể miễn cưỡng giúp
đỡ hai người chậm rãi đi về quân doanh Long Hiên.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hảo lãnh a! Đã đến mùa đông , thời tiết thật sự rất lạnh, chỉ có ngu ngốc mới sáng
sớm như vậy đã thức dậy! Vẫn nên ngủ nhiều một chút hảo, nhưng có người
tựa hồ không nghĩ sẽ để cho Ngạo Quân thư thái như vậy.
“Ca, mau
dậy a? Nếu không dậy, thì đừng oán Oánh nhi thủ hạ không lưu tình nga!”
Mạc Nguyệt Oánh giống như lão vu nữ không có hảo ý đứng ở bên giường
Ngạo Quân, cười tà uy hiếp nói.
“Hảo Oánh
nhi, không cần a! Ngươi tạm tha ta đi!” Ngạo Quân mở to mắt cười lấy
lòng nói với Nguyệt Oánh. Trong lòng cũng không ngừng kêu khổ: Trời ạ!
Từ ngày cùng Oánh nhi hòa hảo tới nay, nàng lại khôi phục những ngày
“Thống khổ” trước kia, mỗi ngày bị Oánh nhi từ trong ổ chăn đào ra, hơn
nữa từ sau chuyện Xích Ngọc, Oánh nhi giống như đối với dạng công tác
này càng không biết mệt.
“Không
được, Hoàng cô nương nói nàng sẽ đến đây, hiện tại ngươi lập tức dậy cho ta.” Nguyệt Oánh bá đạo xốc chăn của Ngạo Quân lên cứng rắn lôi Ngạo
Quân từ trên giường kéo dậy, một chút tình cảm cũng không màn, quả thực
giống như một ác lão bà.
Ngạo Quân
bất đắc dĩ, chỉ phải một bên đứng ngủ, một bên giống như con rối gỗ để
cho Nguyệt Oánh giúp nàng mặc ngoại bào, hơn nữa còn có một cái áo
choàng.
“Ca, ngươi
thật lợi hại, đứng cũng có thể ngủ?” Nguyệt Oánh thanh âm âm trầm làm
Ngạo Quân giật mình một cái, lập tức liền thanh tỉnh không ít, cười cười cầu hòa nói:“Không, không ngủ, ta chỉ nhắm mắt dưỡng thần mà thôi.”
Nói, thiên
hạ đệ nhất quân sư không sợ trời không sợ đất, lạnh lùng lạnh nhạt vì
sao lại sợ Mạc Nguyệt Oánh như thế? Việc này đương nhiên là có nguyên
nhân của nó , mà nguyên nhân này chính là……
“Hừ hừ……
Đừng để ta bắt gặp ngươi lại vụng trộm nằm ngủ trên giường, nếu không……
Hừ hừ……” Nguyệt Oánh hai tay ôm ngực, ngữ khí uy hiếp nói.
Ngạo Quân
nuốt một chút nước miếng, vẻ mặt kiểu chân chân thật thật liên tục gật
đầu nói:“Ha ha…… Không ngủ, ta cam đoan, Oánh nhi…… Ta đói bụng!” Nói
xong còn đáng thương hề hề chớp đôi mắt to đen nhánh nhìn Nguyệt Oánh.
Nguyệt Oánh mặt lập tức đỏ bừng, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Ngạo
Quân, khóe miệng còn có chút chất lỏng khả nghi, chỉ ngây ngốc
nói:“Ngươi chờ một chút, ta đi đem đồ ăn bưng tới.” Sau đó giống như cái máy, chậm rãi xoay người, từ từ đi về phía trước, vừa đi vừa quay đầu
lại, nhìn Ngạo Quân khuôn mặt tươi cười như hoa, ca thật là rất đẹp ,
làm hại lòng nàng giống như có con nai nhảy loạn cả lên, thật mắc cỡ a!
Ngạo Quân
thấy Nguyệt Oánh đi ra ngoài, lập tức nhếch môi, nụ cười không thể hạnh
phúc hơn , một chút cũng không giống người bị cứng rắn từ trên giường
kéo dậy mà tức giận, chuyện này tuyệt đối khác thường, mà nguyên nhân
làm nàng khác thường như thế rất nhanh làm nàng mãnh nuốt từng ngụm nước miếng.
Chỉ thấy
Nguyệt Oánh cằm theo cái giỏ đồ ăn, tầm mắt nóng rực của Ngạo Quân nhìn
chăm chú tên đầu sỏ gây nên được chậm rãi đem đến, nga, không, là thành
quả nghiên cứu mới nhất của nàng ta — bữa sáng tình yêu [ Nguyệt Oánh
đặt tên'> để lên bàn, Nguyệt Oánh chưa phản ứng kịp thời, Ngạo Quân đối
với các món ăn của Oánh nhi tựa như ác lang săn cừu…… Vội vã chạy tới.
Không nói
hai lời, liền cầm lấy chiếc đũa bắt đầu tiến công bữa sáng đáng yêu kia, không cần phải nói cũng biết nguyên nhân làm Ngạo Quân khác thường như