
đốc thúc, Công bộ và Hộ bộ cùng nhau giải quyết, chớ nhắc lại việc lao dịch này nữa.” Thuần Đức đế khoát tay áo, không hề để cho người khác có cơ hội dong dài, lập tức dứng dậy phất áo bãi triều.
Trần Thế Xương vác bộ mặt tối sầm mà đi đến bên người Thẩm Liên, thấp giọng hỏi: “Trầm công công, đây là có ý gì?”
Thẩm Liên âm trầm liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Chúng ta chỉ không muốn bêu danh mà thôi.”
Sắc mặt của hữu tướng không có chút nào dịu đi, ngược lại, càng ngày càng khó coi hơn, “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Hữu tướng cứ nói đùa!” Thẩm Liên phủi bụi trên tay áo, nghiêng mình lách người đi qua, lạnh lùng nói: “Chúng ta và đại nhân vốn cùng nằm trên một sợi dây thừng, đại nhân lại sợ cái gì?”
Lâu Cảnh thỏa mãn từ trong mộng đẹp tỉnh lại, hôn hôn gương mặt của người trong ngực.
“Ưhm… giờ nào rồi?” Tiêu Thừa Quân không mở mắt ra, mơ mơ màng màng hỏi.
“Còn sớm mà, hôm nay không cần vào triều, cứ ngủ thêm một lát.” Lâu Cảnh nhẹ giọng dỗ dành.
Tiêu Thừa Quân nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy một gương mặt tươi cười sáng lạn, nhớ đến sự việc xảy ra tại thư phòng tối qua, thật có chút để ý, đẩy cái đầu kia ra, xoay người hướng vào bên trong ngủ tiếp.
“Ta phải về phủ quốc công một chuyến, dự tính thì hôm nay Ngụy thị sẽ đến điền trang, ta phải trở về phủ nhìn xem, miễn cho lại xuất hiện đường rẽ nào đấy.” Lâu Cảnh nép mình dựa vào bả vai của Mân vương điện hạ, nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Tiêu Thừa Quân lên tiếng, lại không nói thêm gì nữa, y còn đang bận suy nghĩ về sau nên làm thế nào để quản giáo Hoàng hậu tương lai, chứ cứ để thế này, thật không phải là một chuyện tốt.
“Thừa Quân, đừng giận ta mà!” Lâu Cảnh lại không tính toán để Mân vương cáu kỉnh mà tùy ý suy nghĩ miên man. Hắn cúi đầu ghé vào cổ của Tiêu Thừa Quân, “Chỉ cần cùng ngươi thân cận, ta liền vui sướng khó lòng khắc chế, nếu ngươi không muốn, ta… ta sẽ không miễn cưỡng ngươi…” Nói xong, ngữ khí của hắn không khỏi có chút suy sụp, uể oải và tội nghiệp vô cùng.
Tiêu Thừa Quân nghe vậy, cảm thấy trái tim chợt nhói lên một cái. Việc này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, chính bản thân mình đã mặc hắn làm, khiến hắn cảm thấy khó có thể kiềm chế. Nghĩ nghĩ như thế, trong lòng cũng có chút mừng thầm, suy cho đến cùng, Lâu Cảnh quấn quýt mê luyến như vậy, chẳng phải là vì hắn rất yêu mình hay sao?
“Buổi trưa có trở về dùng bữa không?” Tiêu Thừa Quân mở miệng hỏi một câu.
Ánh mắt Lâu Cảnh lập tức sáng lên, tránh ở sau đầu của Tiêu Thừa Quân, khóe môi nhếch lên một nụ cười thắng lợi, vội đáp: “Không, buổi trưa ta muốn thỉnh Khánh Dương bá đi uống rượu, buổi chiều ta lại đến.”
Nói xong, Lâu Cảnh lại nằm trên giường thật lâu, từ phía sau ôm lấy Tiêu Thừa Quân, hết ma sát lại cọ cọ, thẳng đến kia Mân vương điện hạ không thể nhịn được nữa, hắn mới ngậm ngùi mà rời khỏi cái giường ấm áp.
Đầu tiên là đến Bắc Nha để điểm danh, lại ghé vào một quán nhỏ ven đường ăn hai bánh thang bao, một chén cháo gạo nếp, lúc này mới thong thả trở về phủ An quốc công.
(Bánh thang bao: một loại bánh bao lớn, có xúp từ Dương Châu, chứa xúp trong nhân khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó ăn vỏ.)
Kỳ thật, Ngụy thị muốn ở trong phủ đến hết năm, sang năm sau mới đi thôn trang. Dù sao hiện tại nàng cũng phụ trách quản lý việc bếp núc, năm mới lại là thời điểm bận rộn nhất, nguyên bản vẫn nghĩ chỉ cần không lộ mặt ra gặp khách là được. Nhưng mà Lâu Cảnh trở về nhà, triệt để quấy rầy kế hoạch của nàng, còn muốn bắt nàng đến sống ở một nơi xa tít tắp!
Những ngày này, bởi vì có bầu nên Ngụy thị không thể hầu hạ, vì thế nàng đem nha hoàn hồi môn của mình cho Lâu Kiến Du làm thông phòng. Nguyên bản nhìn nha hoàn này cũng khá phất chác, ai dè nàng ta lại khiến Lâu Kiến Du yêu thích, đến mức nhiều ngày nay, ngay cả chính phòng cũng không vào, hôm nào cũng nghỉ ở trong sương phòng của nha hoàn đó, điều này làm Ngụy thị lo lắng không thôi.
“Gọi Xuân Đào lên đây.” Bên này Ngụy thị vội vàng thu dọn đồ đạc, bên kia nha hoàn thông phòng vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi, chỉ nghĩ đến đây, nàng đã thấy giận run cả người.
“Phu nhân, xin ngài bớt giận! Quốc công gia vẫn còn ở trong sương phòng đấy ạ. Xuân Đào cũng chưa thể đến đây ngay được.” Mụ mụ bên người Ngụy thị vội vàng khuyên giải, “Tốt xấu gì thì Xuân Đào cũng là người do phu nhân mang đến từ phủ Vĩnh Ninh bá, vẫn do phu nhân quyết định. Đầu xuân sang năm trừ phục rồi (hết thời gian để tang), nếu quốc công gia muốn nạp thiếp thất, lúc ấy mới tính là khó quản.”
Trở lại phủ An quốc công, Lâu Cảnh liền nhìn thấy một đám hạ nhân biếng nhác lượn lờ, hoàn toàn không có ý định đưa phu nhân đến thôn trang, không khỏi cười lạnh, đi thẳng vào thượng viện.
“Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi, đám người bại hoại các ngươi còn không mau mau chuẩn bị, nếu để trì hoãn hành trình của phu nhân, các ngươi gánh vác trách nhiệm nổi sao?” Lâu Cảnh ngồi ở chính đường, nghiêm giọng răn dạy quản sự của thượng viện.
“Hồi bẩm thế tử gia, phu nhân sẽ đến điền trang ở ngoại ô kinh thành, sau giờ ngọ hãy đi vẫn kịp.” Quản sự kia nhanh chóng cườ