
mặt của cô, lúc này
mới nhận ra cô có gì đó không đúng, lập tức khẩn trương, "A Ức, em làm
sao vậy?"
"Hôm nay có một bệnh nhân qua đời, trong lòng em rất khó chịu."
Tiêu Tử Uyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng dỗ dành, "Đừng đau buồn. . . . . ."
Tiêu Tử Uyên còn chưa nói hết đã bị Tùy Ức lên tiếng cắt đứt, trong giọng
nói không dễ dàng phát hiện ra cầu xin, "Anh không đi có được hay
không?"
Gần đây ở phía nam có một vị trí đang để trống, vị trí
kia hết sức quan trọng, mấy đảng phái tranh dành nhau rất kịch liệt. Ở
vị trí đó làm mấy năm rồi trở về, đến lúc đó có thể so với người khác
phấn đấu ít nhất mười năm. Đây cũng là lý do vì sao vị trí kia từ trước
đến giờ nhất định phải trang giành.
Tiêu Tử Uyên biết chắc là gần đây anh lúc gọi điện thoại chỉ nói giọng vùng khác khiến Tùy Ức cảm
thấy được điều gì đó, cô thông minh như vậy sao lại không đoán được chứ?
Anh vỗn nghĩ là sau khi lệnh điều động xuống anh sẽ nói cho Tùy Ức, mặc dù
bọn họ có thể phải tách xa nhau một thời gian, nhưng chờ lúc anh trở về
bọn họ có thể ở bên nhau,nhưng mà, những chuyện này hình như cô không
muốn?
Tiêu Tử Uyên trầm mặc.
Bọn họ đi đến đoạn đường này, trước đây anh nói muốn ra nước ngoài du học, anh nói chờ anh về anh và
cô sẽ ở bên nhau mãi mãi. Cô cười nhín anh đi, cười chờ anh về, biết
trên vai anh là trách nhiệm, nên không mở miệng giữ lại. Bây giờ anh còn nói muốn đi phương nam, vỗn nghĩ rằng cô sẽ cười và chấp nhận, những
không nghĩ đến…
cô thân thiết hiểu chuyện, biết trên người anh là kỳ vọng cả của trưởng bối nhà họ Tiêu, trong nội tâm nhất định là người kiêu ngạo, nếu không phải không chịu được nhất định sẽ không mở miệng
cầu xin.
Cô không muốn tiền tài, chướng mắt với danh lợi, giống
như Lâm Thần nói, cô muốn chỉ là Tiêu Tử Uyên, với tất cả những thứ khác không liên quan. Những điều anh anh đã biết rất rõ ràng, là anh quá bận rộn mà không chú ý sao? Anh tại sao có thể nghĩ rằng cô có thể cười
nhìn anh ra đi một lần nữa?
Tiêu Tử Uyên căng thẳng trong lòng, cân nhắc trong chốc lát, "Được"
Giọng nói của anh trầm thấp thong thả mà kiên định.
Thật ra thì Tùy Ức sau khi nói xong rất hối hận, cô không nên tùy hứng như
vậy sẽ làm khó anh, cô nên thoải mái để anh đi. Nhưng sau khi trải qua
chuyện ngày hôm nay, cô nghĩ tới Tiêu Tử Uyên muốn xa cô thì lại bắt đầu thấy sốt ruột, khó chịu, làm sao cũng không bình tĩnh được, đâu còn là
một Tùy Ức luôn bình tĩnh trước kia nữa?
Ai ngờ anh lại đồng ý thật . Nghĩ lại có lẽ anh thấy cô ốm nên mới đồng ý cô, nên cô liền bình thường trở lại.
Sau đó Tiêu Tử Uyên ôm Tùy Ức nằm xuống, cô ở trong lòng anh, tay của ôm
chặt lấy eo của cô, cằm đặt lên đỉnh đầu của cô, ai cũng không nói gì
thêm.
Tùy Ức ít khi không muốn rời xa anh như vậy, dán thật chặt ở trong lòng anh, không lâu sau, hô hấp của Tiêu Tử Uyên có chút rối loạn , ngay sau đó khom lưng dịch ra bên ngoài. Tùy Ức đối với động tác này
của Tiêu Tử Uyên không vừa lòng, cau mày lại xích lại.
Tiêu Tử Uyên vội vã ngăn cản, "Đừng. . . . . ."
Vừa nói vừa lui về phía sau tránh, trong lúc nhất thời vẫn không kịp tránh.
Tùy Ức lần nữa dịch lại gần đã nhận ra anh có gì đó không đúng, lập tức đỏ
mặt, mở to đôi mắt vô tội nhìn Tiêu Tử Uyên, mặt luống cuống, chỗ đó vừa nóng lại vừa cứng đỉnh đặt trên bụng cô, trong lúc nhất thời cô không
dám động đậy, cô không dám nhìn nhưng cảm giác cho cô biết cái đó cua
nah đang trở nên lớn hơn.
Tiêu Tử Uyên mày nhíu lại, cười khổ giống như trả vò rối mái tóc dài của Tùy Ức, đứng dậy muốn đi phòng tắm.
Mới vừa đứng dậy lại bị Tùy Ức kéo lại, run run rẩy rẩy đưa bàn tay nhỏ bé ra đặt lên bộ phận đó của anh.
Tiêu Tử Uyên nhíu mày nhìn Tùy Ức.
Cô rõ ràng là xấu hổ không biết nhìn chỗ nào mới tốt, cả khuôn mặt đỏ kỳ
cục, tay cũng hơi run lên, nhưng vẫn là buộc mình không cho buông tay.
Tiêu Tử Uyên đang là
tuổi trẻ nhiệt huyết lên cao, lúc vừa rồi ôm ấp một mảnh mềm mại trong
lòng anh thật sự đã xem như là một sự hành hạ rồi. giờ cô lại như vậy
anh thật sự muốn điên mất.
Cô thật sự không biết đôi bàn tay nhu
nhược nhỏ bé đó đặt lên vị trí kia sẽ làm anh khổ sở biết bao nhiêu sao? Cô nếu thật sự không buông tay anh sẽ không thể không chế được mình mà
nhào lên người cô mất? cô thật sự cho anh là Liễu Hạ Huệ?
Giọng nói của Tiêu Tử Uyên mang theo bất đắc dĩ và dục vọng khó có thể che dấu được, "A Ức. . . . . ."
Tùy Ức cũng không biết tại sao bản thân mình lại có thể to gan làm ra hành
động như vậy, cô cắn môi, cực nhanh nhỏ giọng nói ra, "Em. . . . . . Em
còn chưa chuẩn bị tốt, em có thể lấy tay. . . . . . anh dạy cho em, em
không biết. . . . . ."
Tiêu Tử Uyên phản ứng hồi lâu mới hiểu Tùy Ức đang nói gì, trước kia anh nói những điều kia đều là trêu cô, đối
với chuyện nam nữ anh cũng không có kinh nghiệm, trong lòng không phải
là không khẩn trương. Nhìn Tùy Ức hôm nay như thế, anh từ chối sợ không
được, huống chi anh cũng không muốn từ chối.
Anh cởi quần ta kéo tay Tùy Ức từ từ đặt lên, từng chút từng chút dạy, cho đến khi bàn tay
nhỏ bé đó cuối