Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq

Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324550

Bình chọn: 7.00/10/455 lượt.

cùng cũng bắt đầu tự mình động anh mới buông tay ra đặt

lên eo cô.

Anh hôn lên trán cô, mắt, mũi, cuối cùng đặt lên môi

của cô, lửa nóng và hơi thở truyền vào trong cơ thể cô. Tay của anh lần

theo dưới áo của cô trượt vào, dán vào làn da thịt trơn mịn của cô.

Nụ hôn này khác so với lúc trước, bá đạo, vội vàng, giống như muốn đem nuốt cô vào trong bụng vậy.

Tay của anh không biết từ lúc nào đã bò lên trước ngực cô mượt mà cao vút,

tham luyến vuốt ve, trong đầu của Tùy Ức oanh một tiếng nổ tung, khô

nóng khó nhịn dường như từ lòng bàn tay của anh dần dần lan tràn đến

toàn thân, loại cảm giác này mới lạ mà xa lạ, âm thanh nức nở nghẹn ngào do không khống chế được từ trong miệng Tùy Ức trượt ra.

Sau đó,

hô hấp của Tiêu Tử Uyên càng ngày càng nặng nề, trong đôi mắt khép hờ

của anh tràn đầy tình dục, nửa người trên đều đè lên người cô, căn nhẹ

vành tai của cô, ở bên tai cô thổi khí nóng, sức lực dưới tay cũng bắt

đầu nặng dần.

Trong không khí tràn ngập mùi vị ngọt ngào, Tùy Ức

cũng bắt đầu động tình, không tự chủ kề sát hơn. Lòng bàn tay của cô

càng ngày càng nóng, thứ trong tay bỗng nhiên nhảy lên một cái, cô phản

xạ có điều kiên giống như vật trong tay, một giây sau bên tai liền nghe

thấy tiếng Tiêu Tử Uyên ở bên tai cô rên rỉ một tiếng, đồng thời trên

tay có cảm giác dính dính ẩm ướt.

Tùy Ức không biết mình lại ngủ thiếp đi lúc nào, lúc mở mắt thân thể nhẹ không ít, bên cạnh cũng đã không thấy người đâu nữa.

Chắc hẳn trời đã tối rồi, bên trong nhà không mở đèn, cả căn phòng mờ mờ.

Nhìn về phía trước vừa nhìn đã thấy Tiêu Tử Uyên đưa lưng về phía cô ngồi ở

cuối giường nhìn gì đó trên máy vi tính, ánh sáng của vi tính chiếu lên

anh.

Bóng dáng của anh cao lớn ấm áp.

Cô cũng không biết đang suy nghĩ gì liền đưa ra chân đá anh.

Tiêu Tử Uyên cho là cô ngủ không ngoan, cũng không quay đầu lại mà chỉ là

đem tay vươn ra sau lưng cầm chân của cô nhét vào trong chăn.

Chân của cô có chút lạnh, Tiêu Tử Uyên không buông tay, nắm ở trong tay cho cô ấm hơn.

Một người như anh, ở bên ngoài cho đến bây giờ luôn được người khác khen

ngợi, nhưng bây giờ đang dùng tay che cho cô, vậy mà lại không hề ghét

bỏ.

Tùy Ức mũi đau xót, tránh khỏi tay anh, lại đá một cái.

Tiếng cười khẽ nhanh chóng vang lên, Tiêu Tử Uyên vẫn không quay đầu lại, chỉ là đem tay vươn ra sau lưng cầm chân của cô, trong thanh âm đều mang nụ cười, "Xong ngay đây."

Anh ngồi ở trước mặt cô, công việc bận

rộn vẫn không quên dỗ dành cô, tay của anh ấm áp khô ráo, không hề thấy

chán ghét khi cầm chân cô, dòng nước ấm từ lòng bàn chân chảy đến đáy

lòng.

Tùy Ức chợt phát hiện, không biết từ lúc nào những cảm giác đau lòng đã tan biến hết rồi.

Mấy ngày hôm sau, lúc Tùy Ức nhìn tin tức cảm thấy chấn động.

Trước đây cô vẫn cho rằng vị trí vùng duyên hải thành phố ở phía nam kia là

Tiêu Tử Uyên đảm nhận, cho nên đặc biệt chú ý. Ai ngờ trong tin tức nói

đến vị trí kia nhưng lại với một cái tên khác, mà tiếp theo là Tiêu Tử

Uyên lại đến một huyện vùng núi làm thư ký, trước có vài người đứng đầu

tuyển nhưng đều không dành được vị trí này.

Tùy Ức nghiêng đầu

nhìn người bên cạnh đang xem báo, anh dường như không có một chút nào là không được như ý, Tùy Ức không hiểu đụng nhẹ anh, "Đây là tình huống

gì?"

Tiêu Tử Uyên mắt liếc nhìn màn hình TV, "Vốn là tranh giành

rất kịch liệt, nhưng bỗng nhiên anh thu tay, bọn họ cho là có vấn đề,

cũng không dám tùy tiện tranh cãi nữa, cho nên sẽ khiến cho những người

không liên quan được lợi."

Tùy Ức có chút sốt ruột, cô biết mỗi

một lần từ bỏ đối với người làm chính trị có ý như thế nào. “Em không

phải nói đến chuyện này, anh tại sao lại thu tay lại?”

Tiêu Tử

Uyên vẻ mặt vô tội nhìn về phía Tùy Ức, bị hỏi đến có chút uất ức ,

"Không phải em nói không để anh đi sao? Đây là trong phạm vi năng lực

cho phép của anh lựa chọn địa phương gần đây rồi."

Tùy Ức sửng

sốt, khi đó cô bị bệnh, có hứng thú được sủng sinh kiêu, nghĩ đến anh…

đi đến huyện đó, mặc dù cách được gần hơn, nhưng lại càng thêm khó khăn.

"Anh. . . . . ."

Tiêu Tử Uyên nhanh chóng tiếp lời, nghiêm túc mà trịnh trọng, "Anh đã đồng ý với em, nhất định sẽ làm được."

Tùy Ức hít một ngụm khí, áp chế hơi nóng trong mắt.

Ngay chính cô cũng không nghĩ rằng câu nói đó là thật, mà anh thật sự đã làm rồi. Ngày hôm sau khi lệnh điều động xuống, Tiêu Tử Uyên ở trong phòng Tùy Ức ăn cơm trưa, thì nhận được điện thoại nhà, gọi về nhà.

Bước vào cửa, bà nội Tiêu đứng ở cách đó không xa, nhỏ giọng dặn dò, "Không phải sợ đâu, ông nội con có nói gì cũng đừng cãi lại, nếu thật sự gánh không được thì gọi bà."

Tiêu Tử Uyên cảm thấy bà nội mình thật sự là người đáng yêu nhất, cười gật gật đầu. lúc này anh cũng không sợ. Giống như một đứa bé âm thầm làm chuyện xấu, cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận đi nhận sai.

Ông cụ đưa lưng về phía anh đứng dưới tán cây không nói câu gì.

Tiêu Tử Uyên im lặng cùng đứng với ông.

Sau một lúc lâu, ông nội Tiêu rốt cuộc cũng đã nói chuyện, nhưng rất bình tĩnh, "Cháu có biết ý nghĩ của vị trí kia


Duck hunt