
. Sau một lúc lâu ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên sau khi nhìn thấy trong mắt cô toát ra một chút nghịch ngợm vui vẻ,
cười gật đầu, sau đó lại quay đầu tiếp tục bàn bạc.
Tùy Ức thấy anh ngầm cho phép vui vẻ cười lên.
Trong lúc này Tam Bảo lại nhắn tin đến, Tùy Ức trả lời xong tiện tay đặt trên bàn, một cô gái trong đó bỗng nhiên đưa tay ra cầm lấy, đọc qua
nội dung trong điện thoại vừa nói, “Có ảnh cô và bộ trưởng Tiêu hay
không, tôi nhìn một chút nhé.”
Chưa được sự cho phép đã động vào điện thoại của người khác, hành vi như thế này nói như thế nào cũng không lễ phép, mấy cô gái lập tức tập
trung đến, Tiêu Tử Uyên liếc mắt nhìn, khóe môi cong lên, có ý tiếp tay
làm việc ác, Tùy Ức cũng không ngăn cản, trong lòng cười khẽ một tiếng.
Cô gái mở đếm album ảnh tấm thứ nhất không thấy rõ, chỉ vào trên màn
hình có một vật thể gì đó giống với đậu hủ hỏi, "Đây là cái gì vậy?"
Tùy Ức khẽ mỉm cười, tâm trạng rất tốt phun ra hai chữ, "Não người."
Mấy cô gái đó nghĩ là Tùy Ức đang nói đùa, quay đầu tiếp tục xem, thế
nhưng càng xem càng cảm thấy giống, cuối cùng tất cả đều dựng tóc gáy
lên, quay đầu nhìn Tùy Ức.
Tùy Ức cười giải thích, "Lần đầu tiên quan sát giải phẫu sọ người, lưu
lại làm kỷ niệm." Sau đó lại có lòng tốt nhắc nhở, "Cô sợ có thể mở tấm
tiếp theo để xem!"
Cô gái tay bắt đầu run rẩy trượt đến trang tiếp theo, liền nhìn thấy một đầu khô lâu, cả người như chấn động, Tùy Ức lại tiếp tục giải thích,
"Một người bạn chụp X quang, muốn tôi nhìn xem có sao không. Lúc đó tôi ở bên ngoài, cậu ấy đành phải gửi qua di động, tôi xem xong mà quên xóa
mất. Cô không thích có thể xem tấm tiếp theo.”
Trang tiếp theo thấy một thi thể máu đầm đìa, các bộ phận trên cơ thể
không trọn vẹn, màu xương trắng ở trong máu thịt mơ hồ như ẩn như hiện,
cô gái không chút suy nghĩ đem điện thoại di động ném ra ngoài, vừa đúng nằm bên chân Tiêu Tử Uyên.
Tiêu Tử Uyên nhặt lên liếc mắt nhìn, sau đó bình tĩnh đưa cho Tùy Ức.
Tùy Ức cũng nhìn qua rồi đem cất vào túi, trong đôi mắt khen ngợi, với
sự sợ hãi của mấy cô gái đó giải thích, "Đây là lúc lên lớp học thầy
chiếu hình ảnh giải phẫu, một vị giáo sư có kinh nghiệm đã tự mình giảng bài, vết cắt thật sự rất đẹp, nên không nhịn được chụp hình.”
Sau khi nói xong lại đưa điện thoại ra cho mọi người lần lượt xem, “Mọi người xem đi có phải rất đẹp không?”
Mấy cô gái kia tập tức tránh né hết.
Tùy Ức lúc này mới cất điện thoại di động, cười nói một câu, “Còn muốn nhìn nữa không?”
"Không nhìn không nhìn!"
Mấy cô gái đó thề sẽ không bao giờ tùy tiện động vào bất cứ thứ gì của Tùy Ức nữa.
Trần Mộ Bạch ngồi ở trong góc lẳng lặng nhìn, nhìn một lát vậy mà lắc đầu bật cười.
Mấy ngày sau ở trong một khu phố buôn bán ở gần bệnh viện Tùy Ức lại một lần nữa nhìn thấy Trần Mộ Bạch.
Cô vừa mới tan ca đêm, cô nhìn thấy ở chính giữa con đường về nhà của mình tập trung rất nhiều người, cô cho là đã xảy ra tại nạn xe cộ nên đến
nhìn, ai ngờ thấy ba chiếc xe màu đen đang vây quanh một chiếc xe thể
thao nhìn rất phong cách.
Một lát sau thấy Trần Mộ bạch từ trên
xe nhảy xuống, nhìn thấy vết trầy xước trên thân xe, vô cùng đau đớn,
hung dữ nhìn chằm chằm người dân đó,"Anh còn đứng ở chỗ này làm gì! Anh
cũng không thể bồi thường nổi! Còn không chạy nhanh một chút cho ông
đây!"
Người đàn ông đó cũng biết chiếc xe này đắt đến mức nào,
run rẩy như sắp khóc đến nơi vậy, “Thật sự rất xin lỗi, tôi đem tất cả
tiền trên người tôi đưa cho anh….”
Vừa nói vừa lấy tiền ra, phần
lớn là những tờ tiền lẻ năm tệ, Trần Mộ Bạch có lẽ nhìn không được nữa,
không nhịn được tờ tiền có giá trị nhỏ nhất trong số đó, “Được rồi, như
vậy đi! Mau cút đi!"
Nói xong dựa vào bên cạnh xe gọi điện thoại, vừa mở miệng đã bắt đầu phóng hỏa, "Giang Tiểu Tứ, mồm cậu đúng là quạ
đen! Xe của ông đây thật sự bị xây xát. . . . . ."
Tùy Ức đứng ở
một bên để xem, cái người tên Trần Mộ Bạch này tình khí vừa không tốt
vừa hơi khác người, nhưng cũng được tính là người tốt, là một người bình thường, hiền lành đáng yêu. Cô biết trong gia đình anh nội đấu rất tàn
khốc nhiều máu tanh, anh có thể suất sắc và nổi bật như vậy tất nhiên
cũng là một người có chút ít thủ đoạn, cái gọi là “Người tốt” này dùng
trên người anh cũng không thích hợp, có lẽ anh cũng thân bất do kỷ, ở
trong vực sâu có bao nhiêu mưu kế trong cuộc sống quyền lực mà anh vẫn
dữ được một chút lương thiện, dù là chỉ có 1%, cũng được xem như là
"Người tốt" .
Tùy Ức vừa mới về đến nhà đã nhìn thấy thư ký của
Tiêu Tử Uyên từ trong xe đi xuống, trong tay đang cầm một hộp quà hình
vuông, "Cô Tùy, bộ trưởng Tiêu muốn tôi đưa cho cô, mời cô chuẩn bị một
chút, buổi tối tôi đến đón cô."
Tùy Ức hơi kỳ lạ nhận lấy sau đó hỏi một câu, "Anh ấy có nói gì không?"
Giao được đồ anh ta lễ độ xứng đáng với quan chức nhà nước trả lời, “Bộ
trưởng Tiêu vẫn đang ở trong phòng họp, họp xong ngài ấy sẽ gọi điện
thoại cho cô.”
Người thư ký này của Tiêu Tử Uyên họ Lữ, Tùy Ức đã gặp qua không ít lần, tuổi của anh ta không lớn, nhưng nói năng r