Duck hunt
Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq

Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324232

Bình chọn: 8.00/10/423 lượt.

gái à? Anh Tử Uyên không phải là người cũng một con đường với cậu.”

Kiều Nhạc Hi nhàn nhã đè ép đả kích Giang Thánh Trác.

Giang Thánh Trác quả nhiên xù lông, “Cậu!"

Cậu ta nhìn chằm chằm Kiều Nhạc Hi một lúc lâu một chữ cũng không nói ra được, lại quay đầu lại giải thích với Tùy Ức, "Chị dâu, chị đừng nghe

cái nhóc con đó nói bậy, bọn em tuyệt đối là những người có thể giao phó chuyện chung thân đại sự cả đời!”

Kiều Nhạc Hi từ từ nói, "Anh Tử Uyên thì có thể đúng, còn cậu? nếu giao phó cả đời? chủ yếu là giao phó nửa dưới thì có?”

Giang Thánh Trác với dáng vẻ không thể nhịn được nữa, "Xảo, Lạc, Tư!”

Kiều Nhạc Hi nghiêng đầu đánh trả, "Giang, Hồ, Điệp!"

Hai người trợn mắt nhìn nhau.

Tùy Ức ánh măt đảo qua đảo lại trên hai người kia, người lúc nãy nói

năng khéo léo Giang Thánh Trác giờ phút này cũng không biết nói gì nữa,

Theo nhớ lại tầm mắt ở trên thân hai người qua lại quét mấy cái, mới

vừa lưỡi xán hoa sen Giang Thánh Trác thế nhưng lúc này từ cùng rồi,

trong mơ hồ hình như đang trốn tránh, Tùy Ức nhỏ giọng hỏi Tiêu Tử Uyên, "Hai người bọn họ. . . . . ."

Tiêu Tử Uyên hiểu ý, có chút buồn cười gật đầu một cái, "Người trong cuộc mơ hồ lắm, hai người này suốt ngày ầm ĩ."

Tiêu Tử Uyên thuận tiện ghé vào bên tai Tùy Ức nhẹ giọng giới thiệu

những người khác, những người khác hình như cũng giống như bốn người

Tiêu Tử Uyên quan hệ rất tốt, anh giới thiệu qua, mà đến lúc giới thiệu

đến một người có gương mặt tinh xảo duy nhất có thể so với Giang Thánh

Trác thì lại dừng lại.

Hai gương mặt này đều là báu vật được thượng đế ban tặng, Tùy Ức nhìn người đàn ông đang đối

chọi với Giang Thánh Trác, chỉ là nụ cười của anh ta lười nhác vẻ mặt

giống như lưu chuyển một thứ gì đó tối tăm và tà khí không thể tan.

Tùy Ức phát hiện Tiêu Tử Uyên dừng lại, quay đầu hỏi, "Sao vậy?"

Vẻ mặt của Tiêu Tử Uyên rất kỳ quái lẩm bẩm một câu,"Người đàn ông này

rất nguy hiểm, anh đang suy nghĩ có nên giới thiệu cho em không."

Thấy Tùy Ức bị anh chọc cười, Tiêu Tử Uyên tiếp tục, "Trần Mộ Bạch, ở

nhà họ Trần đứng hàng thứ ba, cho nên bọn anh thường gọi cậu ta là Trần

Tam. Nhà họ Trần con cháu nhiều, trong gia đình tranh đấu rất gay gắt,

chỉ có vị tam thiếu gia này không có ai dám trêu chọc, mẹ cậu ấy là

người phụ nữ bên ngoài của Ông Trần, lúc vào nhà họ Trần vỗn dĩ nên yếu

thế, nhưng không ai ngờ cậu ta lại có khả năng làm cho ông Trần cưng

chiều một mình cậu ta, mọi người trong nhà họ Trần đều phải nhìn sắc mặt cậu ta để làm việc. Nhưng cái gọi là cực phẩm chính là việc nghiêm

trọng trở thành việc không nghiêm trọng. Nhà họ Trần đến đời của cậu ấy

đều lấy chữ mộ làm tên đệm, nhưng người bên ngoài chỉ gọi riêng mình cậu ta là “Mộ thiếu”, ngay đến cả anh cả cậu ta cũng chỉ có thể gọi là

“Trần đại thiếu gia”

Tùy Ức nhìn Trần Mộ Bạch bộ dáng bất cần đời của anh ta có chút không tin, “Nhìn dáng vẻ của anh ta không giống.”

Tiêu Tử Uyên nở nụ cười, "Đúng rồi, cậu ta luôn luôn như vậy, nếu như

không phải hồi nhỏ giận rồi đánh nhau với Giang Thánh Trác. Thì hai

hướng trên một con đường, một yêu, một tà.”

Tùy Ức lại nhìn Trần Mộ Bạch một cái, "Đây chính là vô chiêu thắng hữu chiêu trong truyền thuyết?"

Tiêu Tử Uyên cười lắc lắc đầu, "Cậu ta là một người làm việc vô cùng kỳ

lạ, có bản lĩnh phi thường, thứ mà người khác không muốn đụng vào cậu ta càng thích.”

Im lặng một lúc sau đó nghĩ đến cái gì đó, "Nếu như sau này có chuyện gì không liên lạc được với anh, thật sự không còn biện pháp nào có thể tìm cậu ta giúp một tay, cậu ta đường ngang ngõ tắt rất nhiều."

Tùy Ức nghe anh nói xong nhíu mày, Tiêu Tử Uyên lập tức đổi lại: "Là anh nói ngộ nhỡ!”

Tùy Ức ở trong bệnh viện rất lâu nên rất kiêng kị từ này, hơi không vui trừng mắt nhìn Tiêu Tử Uyên một cái.

Tiêu Tử Uyên lập tức cười sửa lại lời nói, "Không có ngộ nhỡ, là anh nói bậy . Chúng ta ăn gì thôi."

Tùy Ức nhìn cua bát kiện* nhíu mày, được chế tạo từ bạc, tinh tế khéo léo, cầm lên nhìn sau đó nở nụ cười.

Tiêu Tử Uyên hỏi, "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"

"Từ sau thời nhà Thanh bắt đầu, ở vùng Giang Nam lưu hành việc đem cua

bát kiện làm đồ cưới, năm đó bà ngoại em lấy chồng đã mang đến một bộ,

sau này khi mẹ em cười bà đã giao lại cho mẹ, mẹ em vẫn luôn giữ gìn…”

Tùy Ức nói đến một nửa chợt dừng lại, Tiêu Tử Uyên cười đến có thâm ý khác, "Sao lại không nói tiếp?”

Tùy Ức không biết nói thêm gì nữa, cắn cắn môi, "Hết rồi."

Tiêu Tử Uyên lại cười hỏi lại, "Vậy chờ đến lúc em lấy chồng có phải sẽ

giao lại cho em không? Lần sau nhớ mang cho anh xem một chút.”

Tùy Ức nhỏ giọng kháng nghị, “Ý em không phải như vậy!”

Tiêu Tử Uyên không nhìn cô mà tự nhiên nói, "Em sốt ruột rồi xem ra nên đăng lên báo rồi.”

Lương Uyển Thu nhìn hai người ôn nhu tự nhiên nhìn nhau cười, bỗng nhiên nói ra, "Cách ăn này chắc cô Tùy chưa từng ăn? Có phải không biết cách

sử dụng những đồ dùng này như thế nào không? Có muốn tôi dạy cô một chút không?”

Nói thân mật, mặt mỉm cười, nhưng lại là thủ đoạn mềm dẻo giết người.

Mọi người vẻ mặt mong chờ xem cuộc vui, nhưng lại khô